Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

LƯỚI TRỜI THƯA NHƯNG KHÓ LỌT

Dân vẫn đợi...

CCB đang ngồi chờ Đoàn kiểm tra TƯ hôm 11/6/2013 tại Văn phòng Huyện ủy Phong Điền

Quan chưa cần...

ỦY VIÊN BỘ CHÍNH TRỊ, CHỦ NHIỆM UBKTTW NGÔ VĂN DỤ:
Quyết liệt hơn nữa trong thực hiện Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) và Chỉ thị 03 của Bộ Chính trị

(TTH) - Chiều 9/8, Đoàn Kiểm tra của Bộ Chính trị do đồng chí Ngô Văn Dụ, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương làm trưởng đoàn đã có buổi làm việc với Ban Thường vụ Tỉnh ủy việc thực hiện Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) về xây dựng Đảng và Chỉ thị 03 của Bộ Chính trị về “Tiếp tục đẩy mạnh việc học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”.

Làm việc với Đoàn Kiểm tra về phía tỉnh có các đồng chí: Nguyễn Ngọc Thiện, Ủy viên BCH Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh, Trưởng đoàn ĐBQH tỉnh; Trần Thanh Bình, Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy; Nguyễn Văn Cao, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh; các đồng chí trong Ban Thường vụ Tỉnh ủy.


Những người nầy đang còn sống biết RÕ Hồ Xuân Mãn là ai?

Từ năm 1965-1970: Thái Bình Dương, Bí thư xã Phong An.
Từ năm 1970-1973: Hoàng Chí Công (Đợi), Bí thư xã Phong An.
Từ năm 1973-1975: Trần Văn Minh, Bí thư xã Phong An.
Từ năm 1970- 1975: Hồ Văn Nghĩa, Trưởng ban An ninh huyện Phong Điền.
Từ năm 1970- 1975: Lê Văn Uyên, Trưởng ban Tổ chức huyện ủy Phong Điền.

Mãn khai vào đảng ngày 11/01/1974, thời gian này Mãn hoạt động, chiến đấu cùng với Trần Văn Minh, số điện thoại 0905100359.
Các đồng chí: Lê Văn Uyên, Thái Bình Dương, Hoàng Chí Công (Đợi), Trần Văn Minh cho đến hiện nay vẫn không biết Hồ Xuân Mãn vô Đảng ở đâu, do ai giới thiệu, chi bộ nào kết nạp, tổ chức nào chuẩn y.
Cả năm 1974 Hồ Xuân Mãn hoạt động tại xã Phong An nhưng không sinh hoạt tại chi bộ Phong An.

Ông Vương Văn Đỉnh - Phó trưởng Ban Thi đua - khen thưởng T.Ư đã nói gì với Báo Lao Động?

“Tôi làm việc ở Ban Thi đua - khen thưởng Trung ương (TĐKT T.Ư) đã lâu, nhưng chưa có trường hợp nào bị thu hồi danh hiệu anh hùng LLVTND như trường hợp của ông Hồ Xuân Mãn. Có lẽ, đây là trường hợp đầu tiên”

Ông Vương Văn Đỉnh - Phó trưởng Ban Thi đua - khen thưởng T.Ư.

Ban TĐKT T.Ư có ý kiến gì?
- Có lẽ, đây là trường hợp đầu tiên. Đầu năm 2013, khi có đơn thư tố cáo ông Hồ Xuân Mãn khai man thành tích để được phong tặng danh hiệu Anh hùng LLVTND, Trung ương đã thành lập một đoàn công tác do ông Lê Hồng Liêm - Phó Chủ nhiệm UBKT Trung ương Đảng - làm trưởng đoàn. Tôi là phó trưởng đoàn.
Chúng tôi rất thận trọng, bởi ông Mãn nguyên là ủy viên T.Ư Đảng, nguyên Bí thư Tỉnh ủy Thừa thiên - Huế, nếu làm không thận trọng, khách quan dễ dẫn đến mất uy tín của Đảng, Nhà nước và của cả cá nhân đồng chí đó. Theo chỉ đạo của Trung ương, tập thể cá nhân có vi phạm thì tùy theo mức độ sẽ bị xử lý theo đúng quy định.
Trước khi được phong tặng danh hiệu anh hùng, dư luận về ông Mãn đã có nhiều điều tiếng không hay, thậm chí có ý kiến nói rằng ông Mãn như ông "vua" trong đó. Việc phong tặng danh hiệu anh hùng có dễ dãi không, thưa ông?
- Dư luận nói về ông Mãn thì vừa hôm qua (6.1.2014 - PV), đọc báo chí tôi mới biết. Còn trước khi được phong tặng danh hiệu thì chúng tôi không biết các thông tin tiêu cực đó. Mỗi đợt Ban TĐKT TƯ trình Nhà nước xét phong tặng danh hiệu cho rất nhiều tập thể cá nhân, chúng tôi dựa vào hồ sơ là chính.
Việc thẩm định hồ sơ đề nghị phong tặng danh hiệu Anh hùng LLVTND thời kỳ kháng chiến trình Thủ tướng Chính phủ do cơ quan quân sự hoặc công an các cấp thực hiện.
Tuy nhiên qua vụ việc này, tất cả các cơ quan có trách nhiệm xét duyệt, thẩm định hồ sơ trình cơ quan có thẩm quyền quyết định trao tặng danh hiệu đều phải rút kinh nghiệm. Ban TĐKT TƯ cũng đã có cuộc họp rút kinh nghiệm.

Ông có biết việc ông Mãn bị bệnh hiểm nghèo?

- Theo báo cáo của ông Mãn và giám định y khoa của Hội đồng Chuyên môn bảo vệ sức khỏe miền Trung, ông Mãn đang bị ung thư thận, một quả thận đã phải cắt bỏ ở Singapore.

Hội đồng Giám định y khoa của Huế cũng có kết luận của Hội đồng Khoa học về việc này như vậy, chứ không chỉ nghe báo cáo của ông Mãn.

Vậy thì bao giờ mới xử lý kỷ luật đối với ông Mãn?

- Quy trình này phải làm đúng theo Điều lệ Đảng và các văn bản hướng dẫn, nhất là quy định về các hình thức kỷ luật trong Đảng. Kỷ luật của Đảng rất nghiêm khắc, nhưng vẫn thể hiện bản chất nhân văn.
Theo quy định 181, đảng viên trong thời gian bị bệnh hiểm nghèo, thai sản... thì tạm thời chưa xử lý kỷ luật. Như vậy, trường hợp ông Mãn sẽ tạm thời chưa xử lý kỷ luật chứ không phải không bị xử lý kỷ luật.
Theo Minh Tâm - Phương Thủy
Lao Động 
Đã nói thì phải làm và trả lời luôn cho dân biết Hồ Xuân Mãn có phải là đảng viên Đảng CSVN. 

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

NHÂN DÂN THỪA THIÊN HUẾ ĐANG NÔN NÓNG MONG CHỜ

Nhà văn Nguyễn Quang Hà

Đến Thừa Thiên Huế mấy tháng nay, dẫu ngồi trong quán cà-phê hay ngồi trong những đám kỵ giỗ, nơi nào túm tụm năm ba người đều xôn xao chuyên Hồ Xuân Mãn khai gian thành tích để được nhà nước phong tặng danh hiệu anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân. Trên miệng mọi người đều bật ra một câu nhân xét:"Hư hỏng quá,tham lam đến thế là cùng. Dây thần kinh xấu hỗ của hắn bị liệt từ bao giờ không biết".
Số là Hồ Xuân Mãn nguyên là ủy viên trung ương Đảng, nguyên bí thư tỉnh ủy 2 nhiệm kỳ. Nghe dư luận nói rằng Hồ Xuân Mãn vì đầu óc quá tham lam quyền chức nên đã âm thầm làm báo cáo thành tích xin phong tặng anh hùng lực lượng vũ trang để âm mưu trở thành ủy viên Bộ chính trị, làm Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra trung ương Đảng.
Khi bà Nguyễn Thị Doan, phó chủ tịch nước về Huế trao danh hiệu AHLLVT cho Hồ Xuân Mãn, nhân dân đều rộ lên một yêu cầu công bố thành tích của Hồ Xuân Mãn để nhân dân học tập. Song bản thành tích bị dấu kín, đến nỗi câu lạc bộ Phú Xuân (câu lạc bộ của quan chức từ phó giám đốc trở lên đã về hưu) mấy lần đề nghị thường vụ tỉnh ủy cho xem bản thành tích của Hồ Xuân Mãn, nhưng không được thường vụ tỉnh ủy trả lời.
Dò dẫm thông tin mới biết Hồ Xuân Mãn làm xong bản thành tích không đưa về cơ sở xã xác minh, mà đưa tới huyện yêu cầu xác nhận, người ký xác nhận không được đọc và ký xong rồi, giấy xác nhận được đem đi ngay, hoàn toàn không có bản lưu để lại.
Hồ Xuân Mãn nhận danh hiệu AHLLVT vào tháng 8 năm 2010, vậy mà mãi tới cuối năm 2013 anh em cựu chiến binh Phong Điền, những người hoạt động cùng thời với Hồ Xuân Mãn mới bí mật lấy được bản khai thành tích của Hồ Xuân Mãn. Có bản thành tích ấy trong tay thì hỡi ôi, 17 thành tích Mãn khai thì 8 thành tích Mãn đã cướp công của đòng đội, 7 thành tích khai khống. Chỉ có 2 thành tích Mãn tham gia chiến đấu, song một trận tiêu diệt được ác ôn Hoàng Sớm, thì làm chết 7 người dân trong đó có 2 cơ sở của ta và 2 cháu nhỏ. Trận ấy huyện Phong Điền đánh giá là một trận thất bại. Cứ chẻ hoe 17 thành tích ấy ra sự thật, Mãn làm sao mà trở thành anh hùng, mà Mãn đã mang một tội lớn, đó là tham nhũng máu xương của đồng đội.
Đúng là thành tích của Hồ Xuân Mãn bị vỡ lở, cũng là lúc Hồ Xuân Mãn đã chuẩn bị xong một khuôn viên đất rất đẹp bên đầu cầu An Lỗ ngay sát bên đường quốc lộ số 1 để xây dựng tượng đài cho mình và đặt tên đường phố cho mình. Đến tận lúc này kế hoạch làm tượng đài của Hồ Xuân Mãn mới dừng lại.
Không để Hồ Xuân Mãn làm nhục máu xương của đồng đội ngay chính quê hương mình, đúng ngày 27-7-2013 gần 200 cựu chiến binh đã kéo nhau ra nghĩa trang liệt sĩ HƯƠNG ĐIỀN, thắp hương cho từng ngôi mộ, đứng trước tháp Tổ quốc ghi công, anh em đã hứa với đồng đội: "Chúng tôi không để Hồ Xuân Mãn đạp lên máu xương đồng đội,mong các anh giúp chúng tôi để chúng tôi làm trọn vẹn nguyện ước này".
Ở nghĩa trang về, anh em cựu chiến binh Phong Điền đã gửi kiến nghị lên ban kiểm tra trung ương Đảng. Thấy kiến nghị của anh em có lý, lại đúng trong thời điểm nghị quyết 4 của Trung ương ra đời với nội dung chống tham ô, tham nhũng. Ba lần đoàn kiểm tra trung ương đã về Huế rồi về Phong Điền gặp những nhân chứng ký trong đơn đề nghi xem xét lại danh hiệu AHLLVT của Hồ Xuân Mãn.

Kiến nghị của anh em cựu chiến binh rất rõ ràng:"Vì sự trong sáng của ĐẢNG, chúng tôi không để Hồ Xuân Mãn dối dân, lừa Đảng. Vì danh giá, phẩm chất của người AHLLVTND,chúng tôi không thể để Hồ Xuân Mãn làm ô danh những người anh hùng. Vì máu xương những người đã ngã xuống, chúng tôi yêu cầu kiểm tra đảng làm rõ lòng tham lam xấu xa của Hồ Xuân Mãn".
Vì lẽ phải, Ủy ban kiểm tra trung ương Đảng đã thẩm tra kỹ càng và ngày 18.12.2013 ban bí thư trung ương đảng đã ra quyết định số 6963 với nội dung truất anh hùng LLVTND của Hồ Xuân Mãn và thu hồi những hiện vật mà Hồ Xuân Mãn đã được trao cho khi nhận danh hiệu anh hùng LLVTND.

Ngày 02.01.2014,đồng chí Lê Hồng Liêm, Phó chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra trung ương Đảng đã về làm việc với thường vụ tỉnh ủy Thừa Thiên Huế với nội dung truất danh hiệu ahllvtnd của Hồ Xuân Mãn. Sau đó đoàn kiểm tra làm việc với cựu chiến binh Phong Điền, báo cho anh em cựu chiến binh biết và cho xem quyết định của ban bí thư truất danh hiệu ahllvtnh của Hồ Xuân Mãn và hứa sau tết tức sau mùa xuân 2014 sẽ về Thừa Thiên Huế thực hiện các thủ tục, phần việc truất anh hùng này.
Vậy mà đến giờ, dân Thừa Thiên Huế đang nóng lòng chờ đợi chính phủ, người ra quyết định tặng danh hiệu ahllvtnd cho Hồ Xuân Mãn sẽ ra quyết định truất đi danh hiệu anh hùng của Hồ Xuân Mãn và thu hồi những hiên vật Hồ Xuân Mãn đã được nhận khi được phong tặng danh hiệu anh hùng, không hiểu vì sao chính phủ chưa thực hiện công việc mang tính thiêng liêng này.
Có lẽ cho rằng Mãn đang bị bênh nặng chăng? Yêu cầu Ủy ban kiểm tra trung ương Đảng phải cho xem xét lại. Vì thực tế hằng ngày Hồ Xuân Mãn vẫn rất khỏe, Mãn thường tổ chức những cuộc đi xe mui trần cùng một số cánh hẩu của Hồ Xuân Mãn lên núi lên rừng đi săn rồi về lu bù nhậu nhẹt cùng nhau. Hồ Xuân Mãn vẫn đến những đám cưới của con cái bạn bè, có đám cưới Mãn lên sân khấu của hôn trường để hát tới ba bài liền. Nhà Mãn có ca-mê-ra ở cổng, để trong nhà Mãn nhìn để biết ai tới nhà và Mãn chọn người để gặp và thường xuyên quần tụ bọn cùng cánh bù khú với nhau. Vậy thì làm sao Mãn bệnh nặng. Bà con xung quanh lối phố với Mãn thấy Mãn rất tráng kiện kia mà.
Xin hãy đừng bỏ quên lời ngạo mạn của chính Hồ Xuân Mãn với đồng đội xưa của mình: "mười năm nữa tau trả thù cũng chưa muộn. Bọn bay cứ liệu hồn". Và trong cái máy di động cầm tay của đồng đội Mãn ngay xưa có lời nhắn đe dọa:"tau sẽ giết mi".
Ai cũng hỏi: Mãn sẽ làm gì đây?.Sự hùng hổ ấy chứng tỏ Hồ Xuân Mãn không bệnh trạng gì !
Hiện tại một dư luận đang rất xôn xao ở Huế,đó là: "Hồ Xuân Mãn chưa hề được kết nạp đảng", đây cũng là điều các cựu chiến binh Phong Điền yêu cầu Ủy ban kiểm tra đảng làm rõ.
Việc xác định 17 thành tích của Hồ Xuân Mãn đã rõ ràng; 8 thành tích cướp công đồng đội, 7 thành tích khai khống, đề nghị ban kiểm tra đảng đôn đốc chính phủ ra ngay quyết định truất danh hiệu anh hùng llvtnd của Hồ Xuân Mãn đi. Nếu vì lý do gì kéo dài thế xin cho anh em cựu chiến bính biết.
Vâng.Dân Thừa Thiên Huế đang rất nóng lòng chờ đợi quyết định này. Hàng tháng dân vẫn thấy Hồ Xuân Mãn đi nhận tiền anh hùng thì không thể chịu đựng được.
Huế 20.5.2014 
Nguyễn Quang Hà
dđ : 0982590414

Hoan hô

tt-ntd-3692-1400736955.jpg

Hai nhiệm kì TBT của NĐM chỉ còn đọng lại "Trồng cây gì? Nuôi con gì?"
Nhiệm kì đầu của Thủ Tướng dấu ấn là câu " Không chống được tham nhũng tôi sẽ từ chức", " Tôi chưa kỉ luật ai..."...
Sau hội nghị TW4, Thủ tướng chuyển biến rất rõ nét, với Tàu:
Thủ Tướng Chính phủ nhấn mạnh: "Việt Nam kiên quyết bảo vệ chủ quyền và lợi ích chính đáng của mình bởi vì chủ quyền lãnh thổ, chủ quyền biển đảo là thiêng liêng. Việt Nam luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó".
Hoan hô Thủ Tướng, có làm có sai, 90 triệu dân bỏ qua hết...đoàn kết với Thủ Tướng đã có thái độ tương thích với ông bạn VÀNG của dân tộc.

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Bẽ bàng

Bẽ bàng!

Nguyễn Đình Bổn
Cú bắt tay xác lập liên minh giữa Tổng thống Nga và Chủ tịch Trung Quốc, thêm một bài báo của nhà báo kỳ cựu Dmitry Kosyrev, bình luận viên chính trị Hãng tin quốc tế Rossiya Segodnya (Nước Nga ngày nay) quả đã làm đau lòng dân Việt, nhất là những người sinh ra tại phía bắc tổ quốc, những người từ lâu xem nhà nước Liên Xô là thần tượng và khi nhà nước đó sụp đổ cái quán tính dai dẳng đó vẫn làm họ tiếp tục “yêu mến” Putin sau này.


Bẽ bàng! Đúng quả là quá bẽ bàng! Nó giống như một cô gái bị người yêu giáng cho một bạt tai nảy lửa, khi mà lòng yêu vẫn còn tràn đầy trong tim, sau đó tặng thêm vài lời thô bỉ rồi quay ngoắt đi cùng một cô gái khác!

Với những người sinh ra và lớn lên tại phía Bắc, từ người bình dân cho đến trí thức, gần như suốt một thời gian dài, họ chỉ được dạy về một Liên xô hùng mạnh, bất khả xâm phạm, một nền văn hóa Nga rực rỡ, một đất nước tươi đẹp, những con người nhân hậu… Họ đã đọc, đã đến đất nước này khi mà Hà Nội còn là một thủ đô nghèo khổ, nhỏ bé, trong một nền văn hóa lệ thuộc, và họ choáng ngợp. Liên Xô quá vĩ đại, văn hóa Nga quá huy hoàng nếu so với miền Bắc Việt Nam lúc đó, và một tâm thức “sùng Nga” là có thật và với những người lớn tuổi, điều này không dễ mà rủ bỏ.

Năm tháng trôi qua, Liên Xô dù tan rã, lại có một Putin xuất hiện như một “đại đế” hứa hẹn một thời “phục hưng” những “vàng son” cũ. Và thật ngạc nhiên cho người Việt khi trong một thế giới mở cửa của thế kỷ 21, Putin dù xuất hiện đôi khi như một gã võ biền với bắp thịt cuồn cuộn, lái máy bay tiêm kích, lái tàu ngầm, cưỡi hổ, đánh gấu… đều được tụng ca như một anh hùng kiệt xuất, không chỉ người già tụng ca, người trẻ con cháu những người già kia cũng tụng ca!

Cho đến khi… Thật bẽ bàng cho đến khi cái bắt tay siết chặt của Putin với Tập Cận Bình và những hứa hẹn liên minh với kẻ thù của dân Việt, bồi thêm một cú tát mạnh của một tay viết báo, đem Việt Nam- Trung Quốc so sánh với Ukraine- Nga, máu dân tộc tính sôi lên, nhiều người mới cảm thấy những sùng bái một thời chỉ là ảo tưởng.

Nga đúng là một đất nước vĩ đại, một nền văn hóa lớn, một dân tộc khí phách nhưng tràn đầy chất nghệ sĩ, nhưng Nga đã bị hũy hoại bởi chính người cộng sản Nga. Chính Lê nin và những người kế tục ông, cho đến Putin hiện nay đã trình bày một nước Nga hiếu chiến bên ngoài, đàn áp về tư tưởng bên trong. Hãy nhìn xem, trong suốt thời cai trị của cộng sản Nga, trong khi thế giới sản sinh bao nhiêu là nhà tư tưởng, triết gia, nhà văn hóa, nghệ sĩ sáng tác lớn thì Liên Xô có bao người, và bao nhân tài ngậm ngùi hay bỏ thây trong ngục tối hoặc trong vùng Siberi giá lạnh?

Yêu một đất nước hay một dân tộc ngoài đất nước và dân tộc mình là một lẽ tự nhiên, không ai phê phán điều này, nhưng yêu đến “mụ mị”, đến thần tượng thì một lúc nào đó, cái nhận lấy tất yếu là sự bẽ bàng!

Viển vông lúc này là có tội, một cái tội không thể tha thứ.


Chu lai 


Nhà văn Chu Lai

Trong lịch sử bang giao giữa các quốc gia trên thế giới, đúng là tôi chưa thấy một nước nào lại có thể cùn, liều, và thiếu tự trọng đến vô sỉ vừa ăn cướp vừa la làng như quốc gia mang tên Trung Quốc này, tất nhiên là giới cầm quyền chứ không phải nhân dân. 


Ngay từ cuộc xung đột biên giới phía bắc năm 79 do Trung Quốc khởi hấn, là người lính cầm bút theo sát bộ đội đặc công Dù ở mặt trận Cao Bằng, khi tại cái pháo đài cổ vừa bị họ chiếm đóng ấy, tôi sững sờ khi được chứng kiến một buổi kết nạp đảng của họ. Giống hoàn toàn buổi lễ kết nạp đảng của ta, cũng giơ nắm tay trái lên thế, cũng Quốc tế ca, chỉ khác tiếng nói và bài Đông Phương Hồng. Và tôi biết rằng ở họ, từ trong cắn cốt đã có cái gì phản trắc không ổn.


Để đến bây giờ thì không ổn thật. Họ đã hiện nguyên hình là một kẻ có hành vi ngông cuồng, lì lợm, bất chấp tất cả công lý, đạo lý và pháp lý về chủ quyền lãnh thổ của nước khác. Đã thế họ còn lớn giọng đến không tin nổi, không, biển ấy, nước ấy là của tôi, của lịch sử nước tôi, chúng tôi có quyền ra vào làm gì thì làm, thoải mái.Dàn khoan ư? Chuyện bình thường, chuyện vặt. 


Thử hỏi có kẻ cướp nào xông vào nhà người ta rồi la lối đây là nhà tôi không? 


Và cũng thử hỏi có quốc gia nào như Việt Nam, người láng giềng cậy to cậy khỏe bỗng một ngày mang đồ đạc, gậy gộc, tàu bè đến nằm chình ình ngay trong sân nhà mình rồi la hét, rồi phá quấy, đâm cái này, chọc cái kia mà vì đại cuộc, vì những điều xa xôi , ta vẫn cố giữ hòa khí , vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt thay vì theo lệ thường xưa nay, một hành vi trắng trợn như thế ắt sẽ phải trả giá ngay. 


Một sự nhún nhường đáng thán phục. Một năng lực ôn hòa chỉ có ở một dân tộc có nền văn hóa vượt trội. 


Vậy mà, để biện minh cho hành động này, người lãnh đạo cao nhất của họ lại dám vỗ ngực xưng xưng:” Không, người Trung Quốc chúng tôi không có Zen xâm lược” Vậy thì thử hỏi 20 ngày qua người của các ngài làm đủ trò đủ vẻ mà chỉ có phường thảo khấu, hải tặc mới có thể làm như thế trên vùng biển hiền hòa của Việt Nam thì là các ngài đang mang thứ Zen gì ? Và thử hỏi hàng ngàn năm qua, cả dân tộc Việt Nam phải luôn chiến đấu và chiến thắng vó ngựa xâm lăng của người Trung Hoa thì chúng tôi có Zen xâm lược chăng? Một câu nói rất tùy tiện của một hệ tư duy rất bá quyền không thể chấp nhận được.


Dân tộc Việt Nam bao giờ cũng lấy hai chữ hòa hiếu làm đầu. Phải chăng đau thương lắm nên vị tha nhiều. Vietj Nam Chúng tôi đã vị tha, đã thể tất, đã nín nhịn từng phút từng giây để mong Trung Quốc thấy hổ thẹn, thấy quá lố mà nghĩ lại và khi đã ngĩ lại rồi, đã rút giàn khoan về rồi thì chúng ta lại là bạn như bao lâu nay chúng ta vẫn là bạn.


Mà, nếu nói theo cách nói của vị nguyên thủ ấy thì, truyền thống người việt Nam chúng tôi không có zen phản bạn. Kể cả anh bạn đó đôi khi cũng trái gió trở trời. Bởi triết lý của tổ tiên chúng tôi là Một điều nhịn chin điều lành.


Nhưng càng nhịn thì càng không lành khi các vị liên tục lấn tới, liên tục đe dọa, uy hiếp chúng tôi bằng đủ những trò tinh vi, hiểm ác nhất. Các vị muốn đưa chúng tôi vào bẫy, buộc chúng tôi phải phát khùng lên một khi không còn kiềm chế được để các vị lấy đó làm nguyên cớ mà mở cuộc xung đột mang màu sắc chiến tranh ư?


Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. chúng tôi nhịn không phải vì chúng tôi hèn, chúng tôi sợ mà nhịn vì chúng tôi là một dân tộc biết điều. Nhưng thưa các ngài, một khi cái nhịn đó, cái biết điều cao thượng đó bị các ngài coi thường, xúc phạm, dồn đến chân tường thì câu trả lời của chúng tôi thuộc về nhân dân, thuộc về lịch sử mà hàng ngàn năm nay đã biết kiêu hãnh trả lời chắc các ngài còn nhớ. 


Bởi người Việt Nam có thể bỏ qua được mọi điều nhưng nếu một ai, một thế lực nào dám động chạm đến bàn thờ ông bà, đến phẩm hạnh dân tộc thì người Việt Nam sẽ rất biết các trả lời và trả lời có hiệu quả.


Trộm nghĩ, tất cả đều chưa muộn. Rút dàn khoan về lúc này là hợp lý. Cái dàn khoan khổng lồ ấy, xét đến cùng nó là một cái mụn ghẻ trong mối bang giao giữa hai nước. Mà đã là mụn ghẻ, thì một khi kẻ sinh ra nó không tự kéo nó đi thì người sở tại sẽ có cách bứng nó đi.


Khi đó, và ngay bây giờ, bằng sự xâm lược đến trơ tráo của mình, chính các ngài đã biến đất nước mình thành sự điếm nhục của lịch sử, thành nỗi cô độc thảm hại trước cảm nhận của mọi quốc gia. Mà đã cô độc rồi thì các ngài biết chơi với ai trên hành tinh này.


Xin cám ơn những người bạn có lương tri trên khắp thế giới đã biết chia sẻ đúng lúc những cố gắng phi thường của việt Nam và biết căm phẫn đúng độ trước những động thái ngày một leo thang của kẻ mang tham vọng làm sen đầm biển Đông. Những người tử tế, lương thiện vẫn còn nhiều, rất nhiều. Việt Nam không đơn độc vì Việt Nam có chính nghĩa. Việt Nam không cực đoan dân tộc vì Việt Nam biết lấy đối thoại, lấy lòng tin làm điểm tựa.


Những ai đã trả qua những năm tháng kháng chiến xa xưa chắc hẳn còn nhớ những câu khẩu hiệu hiện trên Băng rôn, trên tường nhà, nơi công sở, giữa thành cầu với dòng chữ tươi rói:” Tình hữu nghị Việt – Trung đời đời bền vững”. Vâng, những dòng chữ đó thời điểm ấy là không hề giả dối, là vô cùng chân thật và cho đến lúc này người Việt Nam vẫn mong muốn nó là chân thật song một khi phía bên kia không còn chân thật nữa thì câu khẩu hiệu bỗng thành hết sức viển vông. Việt Nam không thể đánh đổi bản chất chủ quyền để lấy một thứ hữu nghị viển vông như thế. Máu và nước mắt không thể đổi bằng nước bọt. Sự chân thật không thể đổi lấy sự giả dối. Lịch sử Việt Nam, dân tộc Việt Nam bằng chính những chặng đường gian truân của mình đã hiểu điều đó, rất biết điều đó để hôm nay, muôn đời con cháu không thể viển vông.Viển vông lúc này là có tội, một cái tội không thể tha thứ. 


Tới đây, Trung Quốc có thể giàu hơn, có thể thành siêu cường kinh tế số 1 của nhân loại, đâu có sao, nhưng bằng những hành động phi nhân, phi đạo vừa rồi trên sóng nước biển Đông thì hình ảnh một đất nước Trung Quốc sẽ bị méo đi, hạ thấp xuống biết chừng nào. Cái giá đó ngàn năm không trả được. 


Và tôi, một người lính, một người cầm bút, tôi tán thành cách hành xử của đất nước tôi, của nhân dân tôi, trong thời gian nhạy cảm và không kém hiểm nghèo vừa qua, song nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, chắc chắn tôi cũng sẽ có mặt cùng với đồng đội tôi, nhân dân tôi ở những điểm đòi hỏi chí quả cảm và lòng tự trọng nhất. 


Nhân dân việt Nam, dân tộc việt Nam đã quá thấu hiểu cái giá vô cùng đắt phải trả cho một cuộc chiến nhưng không phải vì cái đắt đó mà cúi đầu cho kẻ khác làm nhục. Điều đó còn đắt hơn. 90 triệu dân Việt chắc cùng đồng lòng như thế. Và cũng đã từng đồng lòng như thế trong lịch sử dựng nước và giữ nước vẻ vang, hiển hách,./. 

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Xin hỏi ông Hoàng Vĩnh Giang

Hà Văn Thịnh 
Ông Hoàng Vĩnh Giang
Đọc/nghe bài của ông trên BBC (12:18 GMT, 18.5.2014), tôi thấy giống như lần bị sức ép bom Mỹ ở Vinh năm 1970: Tức thở, khó nuốt và luôn thấy như mình sắp bị nghiêng hết cả dạ dày ra ngoài... Xin lỗi ông trước bởi tôi thấy cái cách ông nói, giống như nói lấy được y hệt vụ “Việt Nam đăng cai ASIAD với tổng chi phí 150 triệu USD”. Chính vì sự khó thở và sự không hiểu hết những gì ông nói nên tôi xin hỏi ông mấy điều, mong ông trả lời để cho tôi mở mang đầu óc và đỡ bị shock...

1. Ông cho rằng "Hòa hiếu có truyền thống lâu đời rồi, tất cả mọi người đều có suy nghĩ là nhân dân Việt Nam với nhân dân Trung Quốc, những người bạn đó luôn luôn vẫn là những người bạn thôi”..., liệu có chính xác không? Ông có bao giờ nghé qua mấy cuốn sử thế giới chưa? Nếu có, ông sẽ thấy chẳng có đất nước nào nô dịch một dân tộc khác suốt 1.117 năm và cũng chẳng có nước nào trung bình 169 năm bị nô dịch mới nổi dậy khởi nghĩa một lần(!) 1.000 năm tiếp theo chúng vẫn xâm lược VN không ngừng nghỉ, chỉ có khác nhau là ông (và các ông giống ông bây giờ) không chịu dùng từ xâm lược. Thời đại đau đớn này là thời của các “siêu nhân” có tài (bịp bợm) dùng các mê ngữ, uyển ngữ, ca-ve ngữ, lừa đảo ngữ... Chiếm Hoàng Sa, một phần Trường Sa mà không phải là xâm lược, cướp bóc lãnh thổ thì là cái gì, thưa ông? Chẳng lẽ hòa hiếu theo kiểu cúi đầu chấp nhận mãi hoài sự nhục nhã là lẽ sống ư? Ông cố tình lẫn lộn tình cảm giữa nhân dân hai nước HOÀN TOÀN KHÁC với chính sách bành trướng KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI của các nhà cầm quyền TQ suốt từ thời Hán Vũ Đế (140-87 tr.CN) cho đến tận bây giờ, ngày mai, ngày kia...

2. Ông nói rằng “bởi vì bây giờ chính phủ Việt Nam, nhân dân Việt Nam đang xây dựng đất nước và đến năm 2020, cơ bản phấn đấu trở thành một quốc gia hiện đại hóa. Thế thì đó là một mục tiêu rất quan trọng, không thể nào để tình hình bất ổn định được." Thưa ông, ông đã bao giờ biết môn logic chưa? Bởi nếu ông biết thì chắc chắn bây giờ ông thấy ông sai phạm bét be về cách tư duy. Thứ nhất, việc VN muốn ổn định để thành quốc gia “hiện đại hóa” (bánh vẽ) năm 2020 là một chuyện nhưng kẻ thù không muốn lại là chuyện khác. Ông nói như chuyện hài ế vợ: Đám cưới chuẩn bị được 50% rồi, chỉ còn thiếu mỗi cô dâu(!) Nếu TQ cứ khăng khăng sỉ nhục, xâm lược VN thì sao? Hay là ông muốn nói đến cái “ẩn ý”, tức là... Thứ hai, VN bằng mọi giá, kể cả cách hạ sách, tận cùng của mất mát là cúi đầu khuất phục – nói như thế thì chẳng khác gì việc bất chấp lập trường, quan điểm, độc lập, chủ quyền - gần như chịu mất nước, để giữ vững sự ổn định cho cả chế độ và hiện đại hóa? Thực tế, không thể có cách nào khác như tôi đã nói ở trên, là một khi không có cô dâu (Tàu nó không chịu để cho ta yên lành mà phát triển) thì làm sao có cái đám cưới để ông ngồi vênh vang mà phè phỡn? Là một người chức cao, học vị cao, ông dám nói rằng chỉ 6 năm nữa, VN thành một nước hiện đại mà ông không xấu hổ sao? Cái cụm từ “cơ bản phấn đấu” là sự lừa dối dân quen tai, nghe mãi, nghe hoài, chán lắm, thưa ông.

    3. Tôi chưa từng thấy một vị TS nào dám khẳng định tổ chức ASIAD hết có 150 triệu USD và, tôi xin bảo đảm không ai làm nổi. Vì thế, một khi ông cứ khăng khăng làm được (rất may là TT Nguyễn Tấn Dũng đã dẹp bỏ, càng may nhờ hồng phúc tổ tiên, dân nghèo đỡ mất toi mấy ngàn cây cầu, mấy ngàn trường học), ông buộc tôi phải tin rằng cái cách tư duy của ông là lo bảo vệ cho bằng được món lợi, mà ông và những người ham mê ASIAD bất chấp đất nước nghèo khó  – trong trường hợp này là “tình hữu nghị” chưa bao giờ có giữa chủ nghĩa bá quyền Đại Hán và dân tộc VN. Cái ASIAD và cái “hữu nghị” này, chúng nó giống nhau như từ một khuôn đúc ra, thưa ông.

    4. Đã bao giờ ông đọc Hồ Chí Minh TT chưa? Theo tôi nghĩ, một người có chức vụ nhiều, to như ông, hẳn là có đọc rồi. Vậy, tại sao ông không biết suốt 9 năm trời (từ 1960-1969), chẳng bao giờ Hồ Chủ tịch gửi Điện mừng Quốc khánh TQ? Trong khi đó, Người vẫn nhớ để gửi điện mừng Quốc khánh tới những nước Mali, ngày 1.10.1960 và Ghinê, 2.10.1963(!) xa xôi (HCM TT, T.10, tr.212 và T.11, tr.143). Nếu ta coi Bác Hồ mẫn tiệp, vĩ đại thì ông không thể nói Bác... quên! Ngược lại, chắc ông đồng ý rằng phải có lý do chính đáng, phải hiểu rõ tâm địa của “hữu nghị Tàu”, Bác Hồ mới hành xử như thế. Nên nhớ rằng từ 1960 đến 1969, theo tuyên truyền, là những năm TQ “giúp” ta đánh Mỹ đến người VN cuối cùng bằng sự viện trợ để VN không thua (trên thực tế), làm cho nhiều người lầm tưởng, trong đó có ông, đến bây giờ vẫn còn mang nặng... “ân tình” hung hiểm, đớn đau.

    5. Ông có biết Sự kiện Thiên An Môn, 5.6.1989? Sắp “kỷ niệm” 25 năm cái tội ác ngút trời rồi đó. TQ đang sợ hết hồn và, một trong những nguyên nhân của việc đặt Giàn khoan Hải Du 981 (tôi viết “Hải Du” theo lời khuyên rất xác đáng của Đại tá công an Lương Đức Mến) trong những ngày này là để làm người dân TQ bớt căm thù sự dã man của một chế độ DÁM dùng xe tăng để CHÀ lên sinh viên nam nữ của chính đất nước mình(!) Từ cổ chí kim, loài người đã chứng kiến nhiều chế độ tàn ác nhưng chưa bao giờ, chưa có ở đâu lại có thể có một đảng mang danh cộng sản dùng xe tăng để nghiến nát con cháu mình. Một chế độ có thể tàn ác với con dân họ như thế, liệu có RỦ LÒNG THƯƠNG người VN không (tôi không dám chắc ông là Việt 100%), xin ông trả lời tôi?

    Còn rất nhiều những điều tôi có thể tranh luận với ông vì sự thiển cận và ích kỷ như cách ông nghĩ, ông làm; tất sẽ nhận được rất nhiều gạch đá. Rất mong ông trả lời 5 câu hỏi trên. Nếu ông chỉ ra sự sai, tôi sẵn sàng xin lỗi, chịu phạt (ông có quyền lực mà). Ngược lại, nếu tôi đúng thì, có lẽ, ông nên xin lỗi hàng triệu người dân Việt đang bị BẠN xâm lăng, chà đạp phẩm giá, ức hiếp, cướp bóc. Có bao giờ gọi kẻ cướp đảo, giành biển, giết hại con em mình (HS 1974, Gạc Ma, 1988), xâm lấn đất đai nhà mình, đánh đập con cái mình (ngư dân, cán bộ, chiến sĩ kiểm ngư), chĩa súng vào mình, điều hàng vạn quân áp sát biên giới (có thể việc điều quân là đòn gió nhưng, trong cái chuyện hư chiêu và thực chiêu, “bài học Tàu” dài hàng ngàn năm có lẻ)..., là bạn hay không, hỡi ông Hoàng Vĩnh Giang?

 Huế, 19.5.2014.

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

Hình như...Phan Công Tuyên về hưu...lâu rồi...

Sự lúng túng của Ban tuyên giáo và cơ quan tuyên huấn

Dân Choa
Ảnh bên:Ông Đinh Thế Huynh về thắp hương cho Tổ họ Đinh ở đền Kiến Hành, 2013
Nguồn: Internet
Sự kiện Trung Quốc cố tình đưa dàn khoan vào thăm dò dầu khí ởvùng biển Việt Nam đã đẩy nhà nước Việt Nam vào một thế hết sức bị động. Dư luận và nhân dân cả nước phản ứng quyết liệt. Nhiều nơi đã nổ ra biểu tình rầm rộ. Có nơi mang tính chất tự phát, có nơi có mang tính định hướng theo phong trào. 

Nhưng nhìn chung người dân vẫn còn ngóng đợi tín hiệu chính thức từ phía nhà nước. Họ cần một lời xác nhận chính thức từ chính quyền. Trung Quốc hiện nay là gì đối với Việt Nam, là “ người bạn vàng”? là “ đồng chí tốt” ? là đồng minh? Là kẻ thù? hay chỉ là một quốc gia láng giềng?

Từ đó nhân dân sẽ có một thái độ ứng xử đúng mực với Trung Quốc. Nếu như theo tinh thần truyên truyền từ trước đến nay của chính phủ thì Trung Quốc không những là một nước anh em chí cốt mà là còn có chỗ dựa vững chắc cho Việt Nam nữa (!). Bộ máy truyên truyền của Việt Nam đã nhiều năm nay ra sức cổ vũ cho tinh thần hữu nghị giữa hai dân tộc. Báo chí truyền thông chính thống chỉ nêu lên những điều tốt đẹp trong quan hệ ngoại giao. Thậm chí còn nêu cao công lao của Trung Quốc trong quá khứ chống Pháp, Mỹ của Việt Nam và hạ thấp mối xung đột của năm 1979. Những bài báo, bài viết về mẫu thuẫn giữa Trung Quốc và Việt Nam bị kiểm duyệt gắt gao và gỡ bỏ.

Tóm lại chỉ tồn tại lối truyên truyền một chiều theo hướng có lợi cho tinh thần hướng về Bắc Kinh.

Trong thực tế thì mối quan hệ Việt- Trung phát triển, nhưng cũng đầy mâu thuẫn. Việc Trung Quốc nói thúc đẩy giao bang hòa bình với Việt Nam nhưng hành động thì khống chế và gây nhiều áp lực đối với Việt Nam. Một thực tế không thể chối cãi là họ bành trướng mạnh trên Biển Đông, tấn công tàu thuyền của ngư dân Việt Nam, xâm phạm trái luật quốc tế vào lãnh thổ Việt Nam. Thế nhưng cơ quan tuyên giáo vẫn một mực giáo điều, không bao giờ đả động đến vấn đề đó hay giải thích cho người dân hiểu rõ mục đích của Trung Quốc.
Sự kiện nóng hổi hiện nay trên vùng biển Việt Nam là Trung Quốc đang cho dàn khoan thăm dò dầu khí. Đó là một hành động xâm lược có tính toán, tổn hại đến nền độc lập tự chủ của Việt Nam.

Người dân Việt Nam đã nhất quyết phản đối, xuống đường biểu tình chống lại hành động khiêu khích có chủ ý của Trung Quốc. Những ngày qua quân và dân vùng biển Việt Nam ngoan cường bao vây , xua đuổi dàn khoan. Các cơ quan có trách nhiệm của nhà nước cũng ra sức khơi thông bế tắc của ngoại giao. Nhưng cho đến nay nhà nước của Trung Quốc không hề thay đổi chính sách của họ, thậm chí còn lớn tiếng đe dọa Việt Nam.
Trước tình hình nước sối lửa bỏng như vậy nhưng Ban tuyên giáo và cơ quan tuyên huấn các cấp vẫn im lặng. Họ không có một động thái nào gọi là phản ứng chủ động. Họ chỉ thụ động cho nhắc lại các bài báo phản đối yếu ớt về hành vi của Trung Quốc.

Ngay việc người dân yêu nước có ý thức xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc thì họ cũng bàng quang, không có định hướng cho dư luận như cần phải phản đối ai, nhằm vào mực đích gì và phản đối với mức độ nào?
Trong quá khứ người dân Việt Nam cũng đã từng có một bài học đắt giá. Từ năm 1954 cho đến năm 1978 Việt Nam luôn ca ngợi tinh thần hữu nghị giao hảo của Trung Quốc như một người bạn lớn, một hậu phương vững chắc của Việt Nam. Người dân tin chắc như thế. Thế nhưng bỗng dưng đầu năm 1979 khắp nước bỗng dưng loa đài, báo chí vang lên tiếng súng chống Trung Quốc. Người dân ngơ ngác, tự hỏi, Trung Quốc là gì? Hôm qua mới là đồng chí anh em mà hôm nay đã là kẻ tử thù, là “bọn bá quyền”. Nếu có ai thắc mắc thì ngay lập tức bị quy chụp là” tay sai của bọn phản động Bắc kinh” hoặc là được nhắc nhở “đừng mắc mưu của bọn bành trướng Bắc Kinh”…
Thái độ và hành động phản ứng của người dân Việt Nam xuống đường biểu tình phối đối Trung Quốc là một điều hiển nhiên và dễ hiểu. họ đã nhận ra âm mưu của Trung Quốc từ lâu nay. Nhưng ngược lại đối với những người phụ trách công tác tư tưởng của đảng thì lại có vẻ quá đột ngột. Xưa nay ban lãnh đạo nhà nước, nhất là của đảng chỉ cho phép truyên truyền một chiều, chỉ tung hô những cái gì tốt đẹp và có lợi cho mối quan hệ giữa hai đảng và hai nhà nước. Nhưng nay, việc Trung Quốc lấn sâu vào khiêu khích và cố tình gây sự, phương hại lợi ích quốc gia của Việt Nam thì tư tưởng và lý luận cho đối sách mới hoàn toàn trống vắng. Vì thế Ban tuyên giáo và các cơ quan tuyên huấn bị bất ngờ, đành buộc phải im lặng.
Ngày nay thời cuộc đã khác. Thế nước đã khác và lòng dân đã khác. Lãnh đạo quốc gia đã có những tín hiệu thay đổi thái độ với chính sách đối ngoại. Vì thế công tác tư tưởng và lý luận cũng phải nhanh chóng thay đổi, nhất là đường lối ứng xử với Trung Quốc hiện nay. Nếu không thay đổi thì công tác truyên truyền trở thành mơ hồ và có tội với non song đất nước.

Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

Cùng nhau suy nghĩ về mình, không phải để tự nói xấu

Phản hồi bài “Việt Nam trơ trọi do đâu?” của Nguyễn Tiến Dũng

Nguyễn Trần Sâm 
Trên Quê Choa 10-5 có bài “Việt Nam trơ trọi do đâu?” của Nguyễn Tiến Dũng ( Xem tại đây!). Tác giả viết bài này như một lời nhắn gửi tới tôi, kẻ đã viết bài “Việt Nam trơ trọi” đăng trên blog Lề Trái của nhà văn Đào Hiếu hôm 8-5.


Trước hết, xin cảm ơn anh Nguyễn Tiến Dũng đã chú ý đến bài viết của tôi và có ý tâm sự với tôi. Cũng xin nói là tôi đồng ý tới 2/3 những nhận định của anh, và có phần xúc động vì những suy tư trăn trở của anh. Tôi đồng ý rằng tính cách người Việt ta còn lắm cái phải bàn.

Ngay từ khi còn trẻ, vào cuối thập niên 1960 và đầu thập niên 1970, tôi cũng đã có những năm tháng ăn học ở xứ người, và khi đó đã thấy khá buồn vì cách hành xử của nhiều người đồng bào với những mối quan tâm vụn vặt (đặc biệt khi có vấn đề liên quan đến quyền lợi, dù rất nhỏ, những người đó không giấu nổi sự quan tâm quá mức trước những mngười bạn nước ngoài). Và mới đây thôi, cái con số 1000 vụ ăn cắp do người Việt thực hiện ở Nhật cũng làm những người đồng bào có lòng tự trọng thấy tê tái lòng. Trước đây, tôi tránh nói về những chuyện như vậy, sợ bị mọi người ghét, coi như kẻ dám thóa mạ chính dân tộc mình. Nhưng giờ đây thì có quá nhiều chuyện…

Và tôi đồng ý với anh Dũng rằng sự trơ trọi của Việt Nam ta có liên quan nhiều với tính cách người Việt.

Nhưng có một điểm mà tôi không hoàn toàn nhất trí với anh Dũng. Anh nói: “Xin đừng nói là cái nào quyết định hay cái nào quan trọng hơn vì như thế e là sẽ chính trị hóa vấn đề.” Anh không muốn chính trị hóa vấn đề. Tôi cũng không có nhu cầu đó. Nhưng (và vì) khi tôi viết bài “Việt Nam trơ trọi” thì chính vấn đề được đề cập đã là vấn đề chính trị rồi! Còn vấn đề trong bài viết của anh thì đúng là phi chính trị. Nhưng hai bài viết đề cập đến hai mối quan hệ khác nhau: tôi nói đến quan hệ giữa các quốc gia, còn anh nói về quan hệ giữa những con người thuộc các dân tộc khác nhau trong cuộc sống hàng ngày.

Vì ngay từ đầu tôi đã nói đến vấn đề chính trị, nên tôi không hiểu tại sao lại không nên nói cái nào là quyết định. Có thể trong quan hệ dân sự thì như thế thật, nhưng trong quan hệ giữa các quốc gia thì cách hành xử của những người thuộc một dân tộc không phải là yếu tố quyết định để quốc gia đối tác xác định mức độ quan hệ. Cái quan trọng nhất quyết định quan hệ giữa hai quốc gia là vấn đề quyền lợi (của quốc gia hoặc tập đoàn cầm quyền).

Việc Hoa Kỳ thời Clinton xúc tiến việc bình thường hóa quan hệ với Việt Nam có lý do chính là sự thúc ép của giới chủ ở Mỹ, vì thị trường Việt Nam, tuy không đem lại tổng lợi nhuận lớn như vài nơi khác, nhưng hứa hẹn lãi suất rất cao, chứ không phải vì người Mỹ yêu người Việt (chính anh Dũng rất hiểu điều này). Tuy nhiên, cũng vì quyền lợi, hiện tại Hoa Kỳ không muốn bênh vực Việt Nam, vì việc bênh vực này chưa đem lại ích lợi gì đáng kể cho Hoa Kỳ. Ngược lại, những mất mát trong việc quan hệ với Trung Quốc xấu đi khi Hoa Kỳ bênh vực Việt Nam làm Hoa Kỳ phải suy tính. Nếu nói về thái độ của người Mỹ thì chắc là đối với người Trung Hoa họ không có thiện cảm nhiều hơn với người Việt Nam. Trong khi đó, liên minh với Nhật Bản (hay Hàn Quốc, Philippines) bảo đảm cho Mỹ rất nhiều quyền lợi, trong đó có vấn đề an ninh của chính nước Mỹ, nên nếu Trung Quốc gây hấn với Nhật Bản thì thái độ của Mỹ sẽ khác hẳn, Mỹ sẽ đứng hẳn về phía người Nhật (bất kể nhiều người Nhật thường xuyên đi biểu tình đòi quân Mỹ rút khỏi Nhật Bản).

Quyền lợi cũng là động lực chính để các nước tư bản thiết lập quan hệ làm ăn với Việt Nam hay Trung Quốc, trong khi trong thâm tâm họ chẳng coi chính quyền hai nước này ra gì. Quyền lợi cũng là lý do dẫn đến hai quốc gia có quan hệ đồng chí lại cắn xé nhau. Và không phải chỉ bây giờ. Năm 1969 Trung Quốc đã đánh nhau với Liên Xô, và năm 1979 là với Việt Nam.

Tất nhiên, tư cách các nhà lãnh đạo hay tập đoàn cầm quyền của một quốc gia cũng ảnh hưởng đáng kể đến thái độ của quốc gia khác đối với nước họ. Hoa Kỳ không thể hết lòng với Việt Nam vì không thể tin rằng những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam lại trung thực với họ, trong khi vẫn muốn có quan hệ tốt với Trung Quốc để duy trì chế độ. Nhưng suy cho cùng, đó cũng là vì quyền lợi: chơi với kẻ thiếu trung thực thì quyền lợi khó được bảo đảm.

Trong sự trơ trọi của Việt Nam hiện nay, trách nhiệm chủ yếu thuộc về chính sách đối nội, đối ngoại của những người điều hành đất nước.

Xin có mấy lời như vậy để trao đổi với anh Nguyễn Tiến Dũng. Xin gửi tới anh lời chào trân trọng.

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Trong họa có phúc?


Trung Ngôn
Theo BVN

Trước làn sóng ồ ạt của Trung Quốc, lợi dụng chính sách thông thoáng, cùng với thái độ cúc cung tận tụy (chủ yếu vì cái bả lợi lộc cho cá nhân, phe nhóm) của các quan chức nhà mình từ trên xuống dưới, họ đã dễ dàng làm chủ được hàng ngàn km2 đất đai tại các khu vực hiểm yếu về an ninh, quốc phòng, các cảng nước sâu có vị trí phòng thủ chiến lược, ở khắp các tỉnh biên giới phía Bắc, miền Trung và Tây Nguyên với thời hạn thuê (như bán đoạn) 50 đến 70 năm và nó nghiễm nhiên biến thành lãnh địa bất khả xâm phạm của Trung Quốc.


Đội quân thứ năm trá hình khoác áo “hợp tác đầu tư thương mại” ùn ùn kéo sang đông như hội, dựng nên hàng loạt làng Trung Quốc, xã Trung Quốc, phố Trung Quốc ở khắp nơi, vượt khỏi tầm kiểm soát (một phần do buông lỏng cùng với thả lỏng vì cái lợi trước mắt) của cơ quan công quyền. Nhận rõ mưu sâu, kế hiểm này nhiều người đã lên tiếng cảnh báo về nguy cơ xâm lấn đang đến gần. Riêng tôi đã suy nghĩ và xác định không còn ở tầm nguy cơ nữa mà là hiểm họa đã sát nách. Gần đây tướng Nguyễn Trọng Vĩnh đã chỉ thẳng ra là: “Chẳng phải là đã mất nước từng phần là gì?”. Những cảnh báo đó không làm lay chuyển được lòng hăng say của những ai đó vẫn quyết cướp đất của dân để dâng hiến cho “đối tác tốt” mà điển hình như ở Nam Định và Hà Tĩnh. Tất cả những diễn biến kể trên đều có thể đặt cho nó cái tên là: Tự rước họa!
Rước họa thì họa đến! Sự kiện cách đây chỉ chưa đầy hai tuần, giàn khoan dầu khổng lồ HD-981 chính hiệu “bốn tốt” đã được ngang nhiên đặt vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, khẳng định hùng hồn những nhận định của các trang mạng xã hội và cũng chứng minh tính tất yếu của chính sách đối ngoại nhu nhược mang dáng dấp “khổ nhục kế” đã đến lúc phải trả giá.


Rõ ràng HỌA đã đến, nhưng liệu trong HỌA có PHÚC không? Tôi nghĩ rằng có, theo nguyên lý triết học cũng như qua kinh nghiệm thực tiễn. Nhưng có đến mức độ nào, điều quyết định là phải nhận rõ nguyên nhân dẫn đến tai họa và có thực tâm cùng quyết tâm biến họa thành phúc hay không?
Cái phúc lớn nhất đã hé lộ là toàn thể người Việt Nam dù bất cứ ở đâu, làm gì, khuynh hướng chính trị thế nào đều có thể gạt sang một bên để hướng vào mục tiêu số 1 là chống bành trướng xâm lược phương Bắc. Lòng căm thù lũ giặc truyền kiếp đã thấm vào huyết quản của biết bao thế hệ người Việt Nam qua hàng ngàn năm lịch sử.


Cái phúc thứ hai là nó làm cho không ít người lâu nay vẫn mơ hồ, tin tưởng mù quáng vào những thủ đoạn lừa bịp của gã “đồng chí tốt” với cùng ý thức hệ “bốn phương vô sản đều là anh em” phải giật mình tỉnh ngộ qua câu ngạn ngữ: “ Chim tham ăn sa vào vòng lưới/ Cá tham mồi mắc phải lưỡi câu” để bớt đi tình trạng đã khá phổ biến vì tham lam, mù quáng mà “đút mồi cho giặc” (lời vua Lê Thánh Tông), gây hại cho đất nước, dân tộc và cũng là cho chính mình.


Cái phúc thứ ba là thông qua sự kiện này, ai là người yêu nước chân chính, ai là người nửa tỉnh nửa mơ, mắc tội lỗi chỉ vì động cơ trục lợi, và đặc biệt những hậu duệ của Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, dần dần lộ mặt. Qua thực tế, quần chúng nhân dân cũng nhìn rõ chân tướng của từng nhân vật bên trong thì đã “bán mình cho quỷ dữ” bên ngoài vẫn nhân danh vì nước vì dân đã gây ra biết bao oan khuất cho dân lành và hãm hại những người chính trực.


Cái phúc thứ tư là sau những bài học đau xót này nhân dân hy vọng những người “cầm cân nẩy mực” quốc gia sẽ có cái nhìn chính xác hơn ai là bạn, ai không thể và không bao giờ có thể là bạn chân thành; đâu là thế giới văn minh, tiến bộ, đâu là dã man, tàn bạo; đất nước cần đi lên giàu có, hùng mạnh, trở thành một cường quốc thế giới, nhân dân được no ấm, tự do, dân chủ thật sự chứ không phải một đất nước đầy bất ổn, tụt hậu, yếu kém, lép vế, phụ thuộc, luôn bị đè nén, chèn ép, nhưng lại được mỵ dân bằng những lời sáo rỗng đầy ảo tưởng.


Cái phúc chính là cái được. Thúc đẩy cái được để nó sinh sôi nảy nở đang là cơ hội trong tầm tay của chúng ta. Hãy nắm lấy nó vận hành nó một cách thông minh sáng tạo, kiên quyết tạo ra thế và lực đẩy lùi cái họa và lấy lại được những gì đã mất. Tôi tin chắc rằng: Lịch sử dân tộc Việt Nam không và nhất định không thể có mệnh đề ngược lại. /.

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

CHÍNH NÓ

THỦ PHẠM GIẾT SỐNG ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
Nguyễn Đăng Quang


Đại tá Nguyễn Đăng Quang (bên phải) và CCB Nguyễn Anh Dũng.

Cách đây hơn 23 năm ( tháng 1-1991), trên đường công tác, ghé vào nghỉ tại Nhà khách của Sứ quán ta, tôi được các đồng chí ở Sứ quán đưa cho đọc phụ bản của nguyệt san ĐOÀN KẾT- báo ra hàng tháng của Hội người Việt Nam(Việt kiều) tại Cộng hòa Pháp- số 420 ra tháng 1-1991. Tôi rất chú ý đến bài viết của tác giả Thái Như có tựa đề bằng phiên âm Hán-Việt, nguyên văn như sau: “Sư tử thân trung trùng thực sư tử nhục”. Tác giả Thái Như giải thích câu đó có nghĩa là “Chỉ có loài sâu trong thân con sư tử mới ăn được thịt của con sư tử!”. Sau đó tác giả dẫn giải sư tử là chúa tể rừng xanh,một tiếng gầm của nó làm muôn thú run sợ, nói chi đến việc dám lại gần nó, dám mó đến người nó hay dám…ăn thịt nó ! Đó là những con sư tử khỏe mạnh và như thế nó là vô địch! Ngược lại nếu có loài sâu bọ (trùng) ẩn nấp trong người nó, đục khoét dần xương tủy nó thì sao? Tác giả liền đi đến kết luận: “Đương nhiên, điều không thể tránh khỏi là con sư tử đó sẽ ngã quỵ một khi những con sâu trong người nó ngày một nhiều và lớn mạnh!”

Rồi tác giả liên hệ chuyến về thăm quê nhà, đến bất cứ đâu, vào bất kể một hội trường nào, ông đều thấy có những khẩu hiệu: “Chủ nghĩa Marx-Lenine vô địch muôn năm!”, “Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm!” v.v… làm ông liên tưởng đến sự vô địch của con sư tử! Vâng, nó vô địch thật nếu nó không bị sâu bọ đục khoét !

Sau đó tác giả đưa ra nhận xét: “Tình hình Việt Nam ta khó có thể xảy ra những biến cố như ở Liên Sô cũ hoặc các nước XHCN Đông Âu, song có những vấn đề thì nguy hiểm không kém! Đó là những con sâu vô cùng khủng khiếp đang đục khoét con sư tử! “. Để chứng minh, tác giả liệt kê:

- Chúng ta đã thấy một con sâu thật lớn: Đại tá Giám đốc Công an Đồng Nai bị tử hình vì bán bãi, tham ô cả ngàn lạng vàng.

- Chúng ta thấy cả một “nhóm sâu có tổ chức”: Cả một băng cán bộ đảng viên cao cấp toa rập, ăn cắp một cách quy mô vật tư cảng Sài gòn.

- Chúng ta đã thấy những con sâu thật khủng khiếp: Đốt kho cảng Hải Phòng để phi tang sự đục khoét của chúng.

- Và nay những con sâu “không có tên gì để gọi” đã ngang nhiên đốt cả Imexco Sài gòn !

- Rồi còn biết bao con sâu bự khác như kiểu Hà Trọng Hòa đang lúc nhúc?

Phần cuối bài viết, tác giả thốt lên: “Sư tử thân trung trùng thực sư tử nhục ” là như thế và những con sâu ấy hiện đã quá to, quá mạnh ! Kết thúc bài viết, tác giả gióng lên câu hỏi cảnh báo: Liệu có thuốc chữa không và có chịu chữa hay không? Hay là con sư tử luôn luôn ngạo nghễ và gào to “Ta là vô địch!”, “Ta là bất tử!”, “Ta là đỉnh cao trí tuệ!” đây trong lúc sâu nhặng đã tràn đầy cơ thể nó??.

Bài viết trên của nhà báo Thái Như thật sâu sắc và chí lý ! Và cho đến nay, sau hơn 23 năm, nó vẫn còn nguyên tính thời sự nóng hổi! Thiện ý của bài viết thì rất rõ và đầy tính xây dựng: Tác giả Thái Như muốn gửi đến Lãnh đạo Đảng và Nhà nước ta một thông điệp rất rõ ràng cùng một mong ước rất thiết tha của một người con đất Việt sống xa xứ là “Đảng hãy tự chỉnh đốn mình, làm trong sạch đội ngũ cán bộ lãnh đạo và đảng viên của mình, loại bỏ những ung nhọt trong cơ thể Đảng để đồng hành cùng dân tộc đưa đất nước tiến lên!”

Vâng, kể từ khi nhà báo Thái Như gửi đến Lãnh đạo Đảng và Nhà nước ta thông điệp thiện chí này đến nay đã hơn 23 năm, và trong thời gian đó Đảng Cộng sản Việt Nam đã trải qua 5 kỳ Đại hội Đảng toàn quốc. Tại mỗi kỳ Đại hội, Đảng đều nêu lên từ 3 đến 4 nguy cơ đe dọa sự tồn vong của Đảng, trong đó lần nào cũng nêu nguy cơ tham nhũng, và đều hạ quyết tâm diệt trừ tận gốc tệ nạn này! Song quái lạ, nguy cơ này không những không bị trừ diệt mà ngược lại, cứ qua mỗi kỳ Đại hội, nó càng ngày càng lớn, càng mạnh lên, cả về quy mô cũng như về số lượng ! Và nguy hiểm hơn, nó không chỉ xảy ra trong lĩnh vực vật chất nữa mà nó lan sang cả nhiều lĩnh vực khác, như đạo đức, lối sống, tư tưởng, quyền lực, chính sách,v.v…! Bây giờ không chỉ là những con sâu đơn lẻ hoặc một nhóm vài ba con sâu như thời kỳ cuối những năm 1980′s hay đầu 1990′s mà nay nó đã phát triển và lớn mạnh gấp nhiều lần hơn,trở thành những đàn sâu,bầy sâu, thậm chí cả “tập đoàn” sâu rồi !

Có thể khẳng định gần như 100% bọn sâu mọt tham nhũng đều là những cán bộ, đảng viên có chức, có quyền! Người dân thường không thể tham nhũng và nếu có ai đó muốn làm điều đó cũng đâu có dễ? Và tuyệt đại đa số những vụ tham nhũng bị lôi ra ánh sáng là do người dân và báo chí phát hiện, phanh phui và tố cáo! Còn những vụ do các cơ quan chức năng như kiểm tra (của Đảng), thanh tra (Chính quyền) và điều tra (Công an) khui ra thì rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay! Nhiều người khẳng định rằng những con sâu bị lộ so với những con sâu chưa bị lộ cũng giống như mẩu băng nổi của tảng băng chìm ! (Có lẽ, vì thế mà có câu nói: “Kính thưa đồng chí đã bị lộ! Kính thưa các đồng chí chưa bị lộ!”.)

Khó có thể thống kê đầy đủ những con sâu to nhỏ đã được “bạch hóa” từ trước cho đến nay. Người viết bài này chỉ xin điểm qua một số con sâu”tiêu biểu” đã lộ diện trong vòng hơn 10 năm vừa rồi, qua một số vụ án sau đây:

- Vụ Trương Văn Cam (Năm Cam) – Năm Cam là một tên mafia cộm cán,đứng đầu một băng đảng xã hội đen khét tiếng ở đất Sài thành, tung hoành trong nhiều năm dài,gây bao kinh hoàng cho người dân và chính quyền TP HCM, bị bắt và kết án tử hình tháng 9-2003. Năm Cam có một câu nói nổi tiếng mà hắn coi là kim chỉ nam hành động mỗi khi bọn chúng giao dịch với quan chức các cơ quan công quyền, là “Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất, rất nhiều tiền.” Trong vụ án này hàng loạt cán bộ, đảng viên cao cấp bị bắt giam và lĩnh án ,trong đó có Trần Mai Hạnh,nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, Tổng Giám đốc Đài phát thanh TNVN, Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam, bị 9 năm tù giam; Phạm Sỹ Chiến,nguyên Phó Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao bị 6 năm tù giam; Bùi Quốc Huy, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, Trung tướng,Thứ trưởng Bộ Công an bị 4 năm tù giam về các tội nhận hối lộ, bao che,bảo kê… cho Năm Cam và đồng bọn.

-Vụ Lương Quốc Dũng: Tại phiên tòa ngày 29-10-2004 Dũng bị kết án 8 năm tù về “tội hiếp dâm trẻ em”. Khi phạm tội Lương Quốc Dũng đang là Phó Chủ nhiệm Ủy ban TD-TT Trung ương.(hàm Thứ trưởng). Dũng có nhờ một phụ nữ môi giới, tìm một bé gái 13 tuổi đưa đến khách sạn cho y quan hệ tình dục để “phá trinh giải đen”. Tuy sau đó Dũng đã tự nguyện bỏ ra 68.000 đô la Mỹ để gia đình người bị hại xin bãi nại, nhưng Tòa không chấp nhận cho bãi nại.

- Vụ Lã Thị Kim Oanh: Tại phiên phúc thẩm ngày 5-4-2004 tại Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội, Lã Thị Kim Oanh ,nguyên Giám đốc Công ty Tiếp thị và Thương mại của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn, bị tuyên án tử hình (sau được Chủ tịch nước ân giảm xuống chung thân) vì đã cùng đồng bọn tham ô và làm thất thoát gần 150 tỷ đồng của nhà nước. Trong vụ án này còn có 2 Vụ trưởng của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn bị tuyên án 3 và 4 năm tù giam, cùng 2 vị Thứ trưởng của Bộ này (trong đó có 1 vị là Thứ trưởng thường trực) bị tuyên phạt 2 và 4 năm tù nhưng cho hưởng án treo.

- Vụ PMU 18: Đầu tháng 1-2006, Bùi Tiến Dũng,Tổng Giám đốc Ban Quản lý các Dự án 18 (PMU18) bị bắt và bị cáo buộc đã đem hàng chục tỷ đồng mà y tham ô từ công quỹ để đi bao gái,hối lộ và đánh bạc.Riêng số tiền mà Dũng cá độ bóng đá lên tới 1,8 triệu Đô la Mỹ. Liên quan đến vụ án này,Thứ trưởng thường trực Bộ Giao thông Vận tải Nguyễn Việt Tiến bị bắt giam và Bộ trưởng Đào Đình Bình buộc phải từ chức. Ngày 21-8-2007, Tòa án Nhân dân Thành phố Hà Nội tuyên phạt Bùi Tiến Dũng 13 năm tù giam. Bảy cán bộ liên quan khác bị kết án từ 3 đến 9 năm tù giam. Vụ này không chỉ gây xôn xao dư luận tại Việt Nam mà khiến cho các quốc gia và các Tổ chức quốc tế cung cấp viện trợ chính thức(ODA) cho Việt Nam nghi ngại.

-Vụ Mai Văn Dâu: Ngày 18-11-2004, Thứ trưởng thường trực Bộ Thương mại (nay là Bộ Công thương) Mai Văn Dâu bị bắt giam .Trước đó con trai ông là Mai Thanh Hải, chuyên viên Vụ Xuất Nhập khẩu và 2 cán bộ cấp Vụ khác của Bộ Thương mại… bị bắt. Sau đó, ông Mai Văn Dâu và đồng bọn bị truy tố về các tội nhận hối lộ, đưa hối lộ ,môi giới hối lộ ;lợi dung chức vụ,quyền hạn trong khi thi hành công vụ;lừa đảo chiếm đoạt tài sản;làm giả tài liệu của cơ quan,tổ chức. Ngày 20-6-2007,Tòa án Nhân dân Tối cao tại TP Hồ Chí Minh tuyên phạt Mai Văn Dâu 12 năm tù giam, Mai Thanh Hải 5 năm tù giam, Lê Văn Thắng (nguyên Vụ phó Vụ Xuất Nhập khẩu) 17 năm tù giam. Các bị cáo còn lại bị tuyên từ 3 cho đến 12 năm tù giam.

-Vụ PCI – Huỳnh Ngọc Sỹ: Ngày 12-11-2008, trước vành móng ngựa ở Tòa án Tokyo, 4 quan chức Nhật Bản của Công ty Tư vấn Quốc tế Thái Bình Dương (PCI) thú nhận là đã hối lộ cho các quan chức VN tổng cộng 2,43 triệu Đôla Mỹ để được thắng gói thầu “Dự án phát triển cơ sở hạ tầng TP HCM” có sử dụng vốn ODA của Chính phủ Nhật. Sau đúng 1 tuần, ngày 19-11-2008, UBND TP HCM ra quyết định tạm đình chỉ công tác đối vớí Huỳnh Ngọc Sỹ, Phó Giám đốc Sở GT- VT kiêm Giám đốc BQL Dự án đại lộ Đông-Tây TP. HCM, nhưng mãi gần 2 năm sau, ngày 18-10-2010, Tòa án Nhân dân TP HCM mới tuyên phạt Huỳnh Ngọc Sỹ án tù chung thân (sau giảm xuống 20 năm tù giam) về tội danh ”nhận hối lộ”. Vụ này đã làm Chính phủ Nhật nghi ngại và quyết định tạm dừng các khoản viện trợ ODA trong năm 2008 và hoãn các khoản viện trợ mới (khoảng 700 triệu Đôla Mỹ). Sự cố này đã gây ảnh hưởng nặng nề tới nhiều dự án thực hiện bằng vốn viện trợ ODA của Chính phủ Nhật dành cho VN.

- Vụ Hiệu trưởng mua dâm nữ sinh ở Hà Giang: Ngày 28-6-2011 trong phiên phúc thẩm xét xử vụ án “Hiệu trưởng mua dâm”, Tòa án Nhân dân tỉnh Hà Giang đã y án đối với bị cáo Sầm Đức Xương 9 năm tù vì tội mua dâm trẻ vị thành niên. Theo đó khi đang là Hiệu trưởng 1 trường THPT ở Hà Giang, Sầm Đức Xương đã có tới 15 lần mua dâm các nữ sinh ở Vị Xuyên, trong đó có 6 nữ sinh chưa thành niên. Cũng theo cáo trạng của cơ quan tố tụng, vị Hiệu trưởng này đã nhiều lần ép các nữ sinh phải bán dâm để được nâng điểm học tập! Bản kết luận điều tra của CA tỉnh Hà Giang cho thấy có tới 16 người khác liên quan đến mua dâm các nữ sinh trong đó có ông Nguyễn Trường Tô, Phó Bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ tich UBND tỉnh Hà Giang. Sau vụ bại lộ này, tuy tránh được việc bị truy tố ra tòa nhưng ông Tô vẫn bị khai trừ Đảng và bị cách chức Chủ tịch UBND tỉnh, buộc về hưu trước tuổi.

-Vụ Tiên Lãng và Văn Giang: Vụ cưỡng chế đất ở Tiên Lãng ( Hải Phòng) ngày 5-1-2012, và sau đó ở Văn Giang ( Hưng Yên )ngày 22-4-2012 đã gây chấn động dư luận cả nước và để lại những hậu quả khôn lường cho người nông dân nói riêng và cả xã hội nói chung. Rồi đây chắc chắn lịch sử sẽ phán xét lại 2 sự kiện này. Tuy xảy ra ở 2 địa phương khác nhau nhưng cả 2 vụ này đều bắt nguồn từ một nguyên nhân gốc, và đều có những nhóm lợi ích đứng phía sau.Người ta thấy có một sự giống nhau kỳ quặc ở cả 2 vụ này là khi bị người dân bắt quả tang chính quyền phạm luật, thay vì nhận nhận sai, các quan chức có trách nhiệm không chỉ chối bay, chối biến tội lỗi của mình mà ngược lại còn trâng tráo vu khống và đổ vấy tội đó cho người dân!

Ở Tiên Lãng, lưc lượng cưỡng chế gồm trên 100 công an và bộ đội đã nổ súng xối xả và quá mức cần thiết vào ngôi nhà 2 tầng của ông Đoàn Văn Vươn sau khi họ thấy từ trong ngôi nhà đó có 3 người (2 nam giới và 1 phụ nữ) dùng súng hoa cải bắn vào họ. Để xóa chứng cứ về hành vi này, chính quyền địa phương đã thuê bọn đầu gấu mang xe ủi đến san bằng ngôi nhà 2 tầng của nhà ông Vươn. Vậy mà ông Đỗ Trung Thoại, UVTV Thành ủy, Phó Chủ tịch UBND TP. Hải Phòng, trong buổi trả lời báo chí một tuần sau đó, ông không chỉ thản nhiên phủ nhận trách nhiệm của chính quyền trong việc phá nhà dân mà còn trắng trợn vu khống là “do người dân bất bình nên phá nhà ông Vươn”. Còn ở Văn Giang (Hưng Yên), đề cập đến đoạn video clip do người dân quay được cảnh Lực lượng cưỡng chế đánh hội đồng và làm trọng thương 2 phóng viên VOV được cử đến tác nghiệp (mà chính sau này Công an Hưng Yên đã phải thừa nhận, công khai xin lỗi và bồi thường thiệt hại đối với 2 phóng viên này) thì ông Nguyễn Khắc Hào, Phó Chủ tịch thường trực UBND tỉnh Hưng Yên, ngày 2-5-2012, trong văn bản báo cáo Thủ tướng Chính phủ về vụ cưỡng chế trên,thay vì nhận lỗi, ông trâng tráo bóp méo sự thật: “Trong vụ việc ở Văn Giang, có sự móc nối chặt chẽ với những phần tử chống đối ở nước ngoài. Các thông tin thậm chí còn được tường thuật tại chỗ, từng giờ, để tuyên truyền,xuyên tạc,dàn dựng những video clip giả để bôi nhọ chính quyền…”
Hai năm qua, người dân Tiên Lãng và Văn Giang dài cổ trông chờ một lời xin lỗi từ 2 ông quan đầu tỉnh này, nhưng có lẽ họ còn phải đợi lâu hơn nữa hoặc là không bao giờ!

Giáo sư Ngô Bảo Châu trong bài “Về nỗi sợ hãi ” có viết “Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà làm hơn mấy ông bà này”. Tôi xin phép thay 4 từ ”mấy ông bà này” bằng 8 từ “ hai ông Phó Chủ tịch Tỉnh, Thành này ” cho hợp với người thật việc thật của vụ Tiên Lãng (Hải Phòng) và Văn Giang (Hưng Yên).

- Vụ Hồ Xuân Mãn: Ngày 21-8-2010, Hồ Xuân Mãn (lúc đó đang là đương kim Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Thừa Thiên- Huế) do khai man, mạo nhận, gian dối và “chạy” thành tích nên được phong tặng danh hiệu “Anh hùng Lực lượng vũ trang Nhân dân ”. Ngày 2-1-2014 vừa qua, Ban Bí thư Trung ương Đảng, sau hơn một năm thẩm tra, xem xét các tố cáo của người dân và của các CCB, đã ra quyết định đề nghị Nhà nước tước bỏ danh hiệu trên và thu hồi hiện vật, tiền thưởng đối với Hồ Xuân Mãn, nhưng lại không có bất cứ hình thức kỷ luật đảng nào vì đồng chí Mãn đang ốm đau, bệnh tật!. Trước đó, năm 2009, Hồ Xuân Mãn còn được tuyên dương là 1 trong 3 Bí thư Tỉnh ủy tiêu biểu của toàn quốc đã gương mẫu trong phong trào ”Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”. Ấy là chưa nói đến một “thành tích” nữa là trong 2 nhiệm kỳ tại vị ở chức “Vua đất cố đô”, ông ta còn được người dân quê hương phong tặng thêm một danh hiệu nữa là “vua dê gái”!

(Không rõ trong hàng ngũ của Đảng ta hiện nay có bao nhiêu cán bộ lãnh đạo có chức vụ bằng hoặc cao hơn Hồ Xuân Mãn mà ”thành tích” không thua kém gì ông này mà chưa bị lộ không? Hẳn là không ít ! Không rõ trong số các vị này- sau khi nghiêm túc nghiên cứu và quán triệt NQ4 của Trung ương Khóa XI- có vị nào dám dũng cảm và tự giác giơ cao tay thú nhận không? Tôi cá là không có vị nào đâu, dù chỉ là một!)

-Vụ Vinashins

-Vụ Vinalines

- Vụ quan đánh cờ bạc tỷ ở Sóc Trăng

-Vụ lương khùng 2,6 tỷ ở một xí nghiệp công ích ở TP. HCM

-Vụ Nhân bản xét nghiệm ở Bệnh viện Đa khoa Hoài Đức( Tòa án Nhân dân TP. Hà Nội đang xét xử sơ thẩm)

-Vụ Nguyễn Đức Kiên (Bầu Kiên)-Trần Xuân Giá ( sẽ xét xử vào cuối tháng 3 này.)

-V.v… và v.v… ( người viết không dám thống kê thêm vì sợ mất thời gian của bạn đọc.)

Hơn một tuần qua,báo chí trong nước rộ lên thông tin về ngôi biệt thự xa hoa trị giá hơn trăm tỷ trên khuôn viên rộng 17.000 m2 tọa lạc ở thành phố Bến Tre của ông Trần Văn Truyền, nguyên UVTW Đảng, nguyên Tổng Thanh tra Chính phủ cùng với vụ việc ông ký đề bạt ồ ạt hơn 100 cán bộ cấp vụ, cục và tương đương trong thời gian 4 năm nắm quyền ở Phủ Khai phong .Trong đó chỉ tính riêng 5 tháng -từ tháng 3-2011 đến hết ngày 3-8-2011- ông đã bổ nhiệm gần 60 người. Riêng trong ngày 3-8-2011,ngày cuối cùng tại chức trước khi nghỉ hưu, ông Truyền tranh thủ ký bổ nhiệm 22 cán bộ cấp vụ,cục và tương đương .Có lẽ đây là một kỷ lục vô tiền khoáng hậu trong công tác đề bạt cán bộ của Đảng ta ở một cơ quan cấp Bộ.

Phải chăng nhằm học tập tấm gương của ông Trần Văn Truyền trong việc ”ký bổ nhiệm chạy” mà mới đây nhất,ông Nguyễn Thành Rum, Giám đốc Sở VH-TT-DL Thành phố HCM đã ký hàng loạt(19) Quyết định bổ nhiệm cán bộ trong vòng 2 tuần trước khi ông này nghỉ hưu kể từ ngày 1-3-2014 vừa qua !

***
Trước khi bị bắt và bị truy tố theo Điều 258 Bộ Luật Hình sự, nhà báo Trương Duy Nhất có một bài báo góp ý với Lãnh đạo Đảng về công tác “xây dựng,chỉnh đốn đảng“.Bài báo lấy đầu đề là “ Trị Đảng” mang tính phản biện cao và có nội dung phê bình sắc sảo và rất nóng hổi! Ông đã nói “trúng phóc” nhiều căn bệnh của Đảng với tinh thần xây dựng chứ không phải là đả phá, kích bác ,chống đối, song chỉ có điều tác giả tỏ ra bi quan, không chút hy vọng gì vào Đảng nữa! Song bài này lại không thấy Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao liệt kê trong Cáo trạng ngày 17-12-2013 để truy tố nhà báo-blogger nổi tiếng này về tội “Lợi dung các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước; quyền,lợi ích hợp pháp của tổ chức,công dân”. ( Cũng như đa số những người theo dõi và hiểu biết về vụ này, cá nhân tôi tin rằng blogger Trương Duy Nhất không vi phạm pháp luật và vì thế ông không có tội ! Việc kết án 2 năm tù giam đối với ông là sai trái và là một điều sỉ nhục!). Trở lại bài báo “Trị Đảng” kể trên, sau khi trích dẫn câu nói của Giang Trạch Dân khi còn đương chức là “muốn trị quốc phải trị đảng”, Trương Duy Nhất viết : “Hồi Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh đã nghe nói ”nhà dột từ nóc”. Đến giờ, hình như “cái nhà” ấy không những dột từ nóc mà “dột nhiều chỗ khác nữa”.”Dột nhiều chỗ khác” là cách nói của cựu Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu, chứ thực ra không phải dột mà nhiều chỗ đã thực sự…mục nát rồi !”

Học giả LÊ QUÝ ĐÔN (1726-1784) – nhà thơ đồng thời là nhà bác học nổi tiếng của Việt Nam thời kỳ Hậu Lê, người sống cách chúng ta gần 3 thế kỷ - đã nêu lên 5 hiện tượng xã hội mà ông cho là nguyên nhân dẫn đến đất nước lụn bại và làm chế độ suy vong. Đó là:

-Trẻ không kính già

-Trò không trọng thầy

-Binh kiêu, tướng thoái

-Tham nhũng tràn lan

-Sỹ phu ngoảnh mặt

Đối chiếu vào tình hình xã hội và đất nước ta hiện nay,chúng ta có thể thấy tất cả 5 hiện tượng trên đều hiện diện ở khắp mọi nơi (có thể nói ở hầu hết các bộ,ngành trung ương cho đến tất cả 63 tỉnh,thành trên trên toàn quốc) tuy rằng ở mức độ mỗi nơi có khác nhau,song trong số 5 hiện tượng này thì hiện tượng tham nhũng ngày càng phổ biến,ngày càng cấp bách và trở thành tệ nạn nguy hiểm nhất!. Vâng, tham nhũng đã tràn lan, tham nhũng đã rất trầm trọng! Lãnh đạo Đảng và Nhà nước cũng đã ý thức được nguy cơ này, đã nêu quyết tâm và cũng đã đã đề ra nhiều biện pháp diệt bọn sâu tham nhũng ,song có lẽ lực bất tòng tâm nên chưa đi đến kết quả như lòng dân mong đợi!

Người viết bài này trong suốt 25 năm qua đã luôn mong muốn và hy vọng Đảng Cộng sản Việt Nam ý thức được vấn đề và cũng thật tâm muốn diệt trừ tham nhũng! Song những thực tế đau lòng và kết quả tệ hại của cuộc đấu tranh chống tham nhũng trong hơn 10 năm qua đã làm đương sự rất thất vọng và gần như đã cạn hết niềm tin! Phải chăng cái cơ chế đương đại của đất nước này nó sản sinh ra bọn tham nhũng và bọn tham nhũng lại ra sức bảo vệ cái cơ chế này? Từ năm 1989 đến nay, Đảng đã qua 5 kỳ Đại hội Đảng toàn quốc (1991, 1996, 2001, 2006 và 2011), nhưng tệ nạn tham nhũng ngày một trầm trọng, cứ qua mỗi kỳ Đại hội nó lại càng trầm trọng thêm và đặc biệt từ sau Đại hội IX (2001) đến nay căn bệnh này mỗi ngày mỗi nghiêm trọng và nó đã trở thành quốc nạn rồi!

Nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã cảnh báo: “Tham nhũng đang đe dọa chế độ!”

Chủ tịch nước Trương Tấn Sang bức súc: “Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm! Nghe mà thấy xấu hổ,không nhẽ cứ để hoài như vậy.Mai kia người ta nói một bầy sâu,tất cả là sâu hết thì đâu có được.Một con sâu đã nguy hiểm rồi,một bầy sâu là “chết” cái đất nước này!”

Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng thì thật thà: “Không tham nhũng lấy đâu tiền chạy chức”.

Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan thổ lộ: “Bây giờ người ta ăn của dân không từ một cái gì.”

Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng quyết liệt: “Đảng và Nhà nước không hề chùn tay mà đã kiên quyết xử lý tham nhũng…”

Còn Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thì than thở: “Cái gì cũng phải tiền, không tiền không trôi, như ngứa ghẻ phải gãi rất khó chụi” và “Còn quyền lực là còn tham nhũng”…

(Riêng ông Nông Đức Mạnh, người được tín nhiệm làm Tổng bí thư 2 khóa liền (từ 2001 đến 2011), tôi không thấy ông để lại dấu ấn sâu sắc nào về việc chống tham nhũng, nhưng ông để lại cho đời một dấu ấn khó quên là lúc đương chức đi đến tỉnh nào, địa phương nào ông cũng hô hào ta nên trồng cây gì, nuôi con gì để đưa đất nước tiến lên!).

Tôi cho những phát biểu trên của các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước là những câu nói thật lòng, song sẽ ngàn lần tốt hơn nếu họ kiên quyết thực thi các quyết sách đã đề ra và mọi vụ việc phải công khai,minh bạch! Những vụ việc nghiêm trọng không được “khoanh lại”, “làm chìm xuống” để dấu dân!

Tháng 1-2012, Đảng Cộng sản Việt Nam ban hành NQTW4 về “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay.” đã nhận định:” Một bộ phận không nhỏ cán bộ,đảng viên -trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo,quản lý, kể cả một số cán bộ cao cấp- suy thoái về chính trị,đạo đức,lối sống…”

Vâng, Đảng thì đã có Nghị quyết 4 -một nghị quyết rất cầu thị, kịp thời và có lẽ là thật nhất từ trước đến nay-song vấn đề quan trọng là có thực thi nó hay không, biến nghị quyết thành hành động như thế nào và đưa nó vào cuộc sống ra sao? Người dân thì đang rất trông chờ và mạnh mẽ đòi Đảng phải diệt trừ bằng sạch ”một bộ phận không nhỏ” kia của Đảng và phải làm điều đó trong vòng 2 năm tới trước khi Đảng có thể tổ chức Đại hội lần thứ XII vào đầu năm 2016! Vâng,bây giờ ta phải cùng nhau ấn định thời hạn cụ thể và rõ ràng, chứ không để hết nhiệm kỳ này đến nhiệm kỳ khác,hết thập kỷ này đến thập kỷ sau, làm đến đâu hay đến đó ! Tắm thì phải tắm thường xuyên, tắm thì phải rửa mặt cho sạch, gội đầu thật kỹ và kỳ cọ toàn thân, chứ không thể tắm sơ xài từ vai trở xuống!

Trong vòng 25 năm qua, bọn sâu bọ tham nhũng ngày một đông, ngày mỗi mạnh và đã trở thành bầy đàn! Nó như căn bệnh ung thư đã di căn tới nhiều bộ phận của cơ thể con sư tử. Nếu Đảng không quyết tâm chữa trị, không dũng cảm cắt bỏ những bộ phận cơ thể đã thối muỗng thì quốc nạn tham nhũng này, đến một lúc nào đó sẽ có kết cục như nhà báo Thái Như đã cảnh báo 23 năm về trước:”Đương nhiên điều không tránh khỏi là con sư tử nó đó sẽ ngã quỵ một khi những con sâu trong cơ thể ngày một nhiều và lớn mạnh!”. Vâng, nếu Đảng không quyết tâm diệt trừ tận gốc (giết sạch) bọn sâu bọ tham nhũng của Đảng thì chính bọn này, một ngày nào đó không xa – có thể là cuối năm nay,có thể là sang năm hoặc sang năm sau nữa(2016)- sẽ là thủ phạm “giết sống” Đảng Cộng sản Viêt Nam!

Tôi thấy tình thế đã rất cấp bách! Thời gian không còn nhiều. Rất mong Đảng hãy dũng cảm, thực tâm và kiên quyết cứu vãn tình thế trước khi nó trở nên quá muộn!

Mong lắm thay!

Hà Nội, ngày 7-3-2014.
N.Đ.Q.

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

HUẾ ĐÂY...VÀ CẢ MIỀN TRUNG

Tại TP Huế, hàng trăm nhân sĩ, tri thức, văn nghệ sĩ và người dân cũng đã tổ chức cuộc mít tinh dọc đường Lê Lợi và công viên Tứ Tượng nhằm lên án hành vi ngang ngược của Trung Quốc xâm phạm trắng trợn hải phận của Việt Nam, trước dư luận quốc tế và trước quốc dân đồng bào. Đồng thời yêu cầu Trung Quốc rút ngay giàn khoan HD-981 (Hải Dương 981) ra khỏi hải phận Việt Nam và khẳng định Hoàng Sa-Trường Sa mãi mãi thuộc tổ quốc thiêng liêng của Việt Nam, yêu cầu chính phủ kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế.
Người dân miền Trung xuống đường phản đối Trung Quốc
Nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân, người tham gia mít tinh, cho biết: “Hành vi đưa giàn khoan HD-981 của Trung Quốc là xâm phạm hải phận Việt Nam một cách ngang ngược, ngạo mạn và xảo trá. Vì vậy, chúng tôi những người dân Huế nói riêng và người Việt nói chung lên án hành vi của Trung Quốc và yêu cầu Trung Quốc phải rút ngay giàn khoan HD981…”
Tại Quảng Nam, hàng trăm ngư dân ven biển của huyện Thăng Bình đã tổ chức buổi mít tinh phản đối Trung Quốc ngang ngược lập dàn khoan xâm phạm lãnh hải của nước ta.
Buổi mít tinh do Nghiệp đoàn Nghề cá xã Bình Minh và xã Bình Dương (huyện Thăng Bình) tổ chức.
Người dân miền Trung xuống đường phản đối Trung Quốc
Dưới cái nắng miền Trung như thiêu đốt, buổi mít tinh vẫn hừng hực khí thế, thu hút rất nhiều tầng lớp từ người già cho đến trẻ em các xã ven biển của huyện Thăng Bình như Bình Minh, Bình Nam, Bình Hải, Bình Dương. Người dân tỏ ra hết sức bức xúc trước hành đồng đặt giàn khoan trái phép HD-981 của Trung Quốc tại vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Rất nhiều băng rôn, khẩu ngữ khẳng định chủ quyền của Việt Nam và phản đối Trung Quốc như: Biển đảo của Việt Nam phản đổi Trung Quốc xâm phạm, Quyết giữ vững chủ quyền biển đảo, Hoàng Sa, Trường Sa là lãnh thổ của Việt Nam, Trung Quốc phải bồi thường thiệt hại gây ra, Mọi sự chịu đựng của Việt Nam đều có giới hạn… được các ngư dân căng lên tại buổi mít tinh.
Người nước ngoài cũng tham gia cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn ở biển Đông.
Người nước ngoài ở Đà Nẵng cũng tham gia cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn ở biển Đông.
Phát biểu lại buổi mít tinh, ông Hồ Thanh Hưởng, Chủ tịch Nghiệp đoàn Nghề cá xã Bình Minh, cho biết việc Trung Quốc đặt giàn khoan HD-981 tại vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam đã gây bức xúc cho người dân trong nước cũng như trên thế giới.
“Chúng tôi là những ngư dân nói riêng và toàn thể nhân dân Việt Nam nói chung kịch liệt phản đối hành động vi phạm của Trung Quốc. Đề Nghị phía Trung Quốc đưa giàn khoan và tàu thuyền ra khỏi khu vực lãnh hải của Việt nam, chấm dứt những hành động khiêu khích gây cản trở ngư trường làm ăn của ngư dân” – ông Hưởng phát biểu.
Ông Hưởng kêu gọi bà con ngư dân nêu cao tinh thần cảnh giác, sẵn sàng tham gia đấu tranh bảo vệ chủ quyền biển đảo cũng như bám ngư trường: “Chúng tôi kêu gọi bà con ngư dân tiếp tục phát huy truyền thống yêu nước, giữ gìn bảo vệ Tổ quốc của cha ông ta, kiên định bám ngư trường, quyết tâm cùng ngư dân cả nước sát cánh bên nhau ra sức bảo vệ chủ quyền biển đảo, quyết tâm không lùi bước trước sự gây hấn, ngang ngược của Trung Quốc” – ông Hưởng nói.
Người dân ở TP Huế phản đối Trung Quốc
Người dân ở TP Huế phản đối Trung Quốc
Ngư dân Nguyễn Tấn Hải (SN 1967, ngụ thôn Hà Bình, xã Bình Minh) cho biết hết sức bức xúc trươc hành động của Trung Quốc, đây là ngư trường khai thác lâu nay của ngư dân, yêu cầu Trung Quốc nhanh chóng rút giàn khoan.
“Chúng tôi đề nghị nhà nước thông qua cuộc đối thoại, tranh thủ ủng hộ của cộng đồng quốc tế để giải quyết vấn đề này cho ngư dân yên tâm bám biển. Về phía ngư dân, chúng tôi kiên định bám biển để lao động sản xuất, giữ gìn biển đảo để sau này con cháu có nơi để sinh sống. Chúng tôi không run sợ và sẵn sàng đưa tàu thuyền ra nơi đặt giàn khoan để biểu tình phản đối Trung Quốc” – ông Hải nói.
Sau buổi mít tinh tại UBND xã Bình Minh, hàng trăm người dân đã đi hàng cây số hướng về phía biển hô vang các khẩu hiệu phản đối Trung Quốc, quyết tâm bảo vệ chủ quyền.