Bước qua đồng chí để thăng tiến...
Bước lên vai thủ trưởng để vinh danh...
Gom công đồng đội để làm thành tích...
Mãn: Một con người mưu mô, hảnh tiến...Mãn?
Hồ Xuân Mãn đứng ở đâu để nhận anh hùng trong thời chống Mỹ?
Hòa luôn tự coi mình là con tép riu không kể công, không bao giờ so đo chi với Mãn.
Khi Dũng sĩ diệt Mỹ Nguyễn Văn Hòa (tức cu Theo) ra Bắc, lúc đó mới 14 tuổi, được vào gặp Bác Hồ. Khi được hỏi về hoàn cảnh gia đình, Nguyễn Văn Hòa thưa với Bác: mạ ở nhà trồng khoai, trồng sắn nuôi con và giúp cán bộ, bộ đội trên căn cứ. Ba tập kết ra Bắc đến nay chưa biết tin tức. Bác Hồ đã lập tức nhắc đồng chí Tố Hữu tìm ba cho cu Theo, để hai cha con được gặp nhau. Cu Theo được Bác Hồ cho ăn kẹo, tặng sách, Bác lại động viên cố gắng chữa bệnh, ăn uống cho mau khỏe để đi học; được Bác cho phép cùng Bác đón tiếp khách quốc tế, được nghỉ ngơi thoải mái ở Nhà sàn của Bác.
Ảnh từ trái sang, dũng sĩ Võ Phổ, Ngô Nết, Võ Hường, Hồ Văn Mên, Hồ Thị Thu, Nguyễn Văn Hoà và Đoàn Văn Luyện gặp gỡ Bác Hồ và Bác Tôn ngày 1.12.1968.
CHUYỆN EM NGUYỄN VĂN HÒA
Em tên là Nguyễn Văn Hoà
Mẹ em thì gọi em là cu Theo
Cha đi tập kết. Nhà nghèo
Sớm khuya tay mẹ chống chèo nuôi con
Chị thì hái củi trên non
Em thì mưa nắng bãi cồn chăn trâu
Đêm nằm hỏi mẹ: Cha đâu?
Mẹ rằng: Mau lớn năm sau cha về…
Đợi hoài, đợi mãi, lâu ghê!
Làng trên xóm dưới, bốn bề ác ôn
Mỹ xây luỹ, Nguỵ đóng đồn
Sáng vây xét hỏi, tối dồn khảo tra.
Mười năm biền biệt tin cha
Một đêm các chú đâu mà thiệt đông
Về làng, súng đạn đầy hông
Chú mô chú nấy mặt trông rất hiền.
Kể từ hôm đó, làng Yên
Bỗng vui như có ông tiên đến nhà.
Ruộng vườn chia lại trái hoa
Xóm thôn lập hội, trẻ già vần công
Mùa chiêm lúa chín vàng đồng
Bát cơm “giải phóng” no lòng từ nay
Mẹ em rạng mặt tươi mày
Em như mọc cánh chim bay tung trời…
Nằn nì xin mẹ: Mẹ ơi
Lên xanh chị đã đi rồi, còn con?
Mẹ ôm em, mẹ cười giòn:
Mi đồ con nít, trứng khôn hơn vịt à?
Đi mô cho ngái cho xa
Ở nhà với mẹ đặng mà nuôi quân!
Mình nghèo, không tạ thì cân
Mít thơm bán chợ, góp phần mua lương.
Mẹ con, một bữa, về đường
Gạo ngon một gánh em sương nặng đầy
Nguỵ đâu xông lại cả bầy
Bắt em, nó hỏi: Gạo này cho ai?
Nó đá đít, nó bạt tai
Đau em, em chịu, chẳng khai một lời
Thương anh, anh giải phóng ơi!
Càng thương gạo đổ gạo rơi xuống bùn…
Chạy về một mạch đầu thôn
Thưa anh xã đội: Cho em luôn theo cùng…
Anh rằng: Cứu nước, việc chung
Tuổi thơ cũng phải anh hùng, nghe em!
Việc quân chạy suốt ngày đêm
Chỉ mê đánh Mỹ, chẳng thèm chút chi.
Chúng em một đội thiếu nhi
Đứa thì canh gác, đứa thì giao liên
Gió mưa chân lội khắp miền
Khi về Tiên Nộn, khi lên Nguyệt Biều
Giặc kia bom đạn bao nhiêu
Chúng tao gan dạ lại nhiều hơn bay!
Chiều chiều trông ngọn Tam Thai
Thấy quân Mỹ đóng như gai đâm lòng
Phải chi ra trận xung phong
Măng non em cũng sắt đồng chứ sao?
Tuổi mười bốn những ước ao
Buổi đầu cầm súng biết bao là mừng…
Mẹ ơi, súng đẹp quá chừng!
Con đi đánh giặc, mẹ đừng lo chi.
Mẹ cười: Thiệt giống cha mi
Chẳng ăn chi cả, cứ đi đánh hoài!
Sớm hôm, củ sắn củ khoai
Khi đi trinh sát, khi gài mìn chông
Khi ra xung trận giữa đồng
Khi lăn dưới lửa, thoát vòng giặc vây
Súng này càng đánh càng hay
Một tay em chấp mười tay quân thù
Thằng Mỹ vừa ác vừa ngu
Nó như con cọp mắt mù đó thôi
Thằng Nguỵ vừa dại vừa tồi
Nó như con rắn theo đuôi ăn tàn.
Một hôm sương sớm chưa tan
Em đi phục kích, đón đoàn chiến xa
Xe đầu, lính nhép, cho qua
Xe sau, quan tướng ngồi ba bốn thằng.
Tức thì, mìn điện giật phăng
Tướng quan lăn chết nhăn răng một hàng
Xe kia quạy lại bàng hoàng
Chết thêm hai đứa, vội vàng tháo im.
Đánh rồi, lên ngọn đồi sim
Trông mây bay múa, xem chim hót mừng…
Bỗng đâu từ dưới chân rừng
Mười xe Mỹ đến, đùng đùng giương oai
Nào xem, ai thắng được ai?
Mỹ mười xe thép, em hai chân đồng
Năm giờ vây đuổi uổng công
Băng đồi vượt dốc, ra sông em ngồi
Đợi thằng giặc Mỹ đến nơi
Bắn ngay một phát đi đời, sướng ghê!
Kinh hồn, rút cả mười xe
Hai chân em lại đi về tung tăng.
Súng em càng đánh càng hăng
Chỉ mong mau giỏi, mau bằng các anh.
Xa rồi, lại nhớ trên xanh
Măng tre, môn vót lều tranh mái kè
Tháng ngày ngọn suối bờ khe
Mà vui như hội, bốn bề yêu thương
Tay em một khẩu súng trường
Mà như có cả quê hương đánh cùng
Ôi quê ta rất anh hùng!
Nước non đâu cũng trùng trùng tiến quân
Ầm ầm biển lửa nhân dân
Đẹp như Huế dậy đầu xuân đỏ cờ!
Chuyện em rứa đó, anh nờ
Bấy lâu trong ấy, bây giờ ra đây
Nhớ cha, chưa biết mặt mày
Bác Hồ thương cháu, gọi ngay đến Người.
Bác nghe cháu kể, Bác cười
Bác khen, cháu nhớ từng lời Bác khuyên.
Vui chăng, hỡi mẹ làng Yên!
Thằng cu Theo được về bên Bác Hồ…
---------------
TỐ HỮU, 12-1968
Nghĩ từ chuyện nhà thờ họ của Thủ tướng
Dân Trí “Hoá ra là vậy”, câu nói ấy đã thành lời hay để trong lòng của tất cả những ai đã đọc bài “Sự thật về nhà thờ của gia đình Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ở Kiên Giang” vừa được đăng tải trên NB&CL, sau đó được nhiều tờ báo đăng lại trong mấy ngày vừa qua.
Té ra Chuyện về nhà thờ họ của gia đình Thủ tướng không như người ta đồn thổi, không như các trang mạng dấm dúi đã viết. Nhà báo kia đã đi đến tận nơi, mắt thấy, tai nghe, tay chụp hình ghi lại người thực, cảnh thực, việc thực. Nhà thờ họ của gia đình ông Thủ tướng hoá ra cũng chỉ như hầu hết những nơi thờ tự bình dị của các gia đình Việt Nam, cốt quý ở sự thanh tao, tôn kính anh linh tiền nhân, chứ không hề to tát hay xa hoa như người ta đồn thổi.
Lại nhớ một dạo cách đây chưa lâu, có ai đó đưa lên mạng hình ảnh một lâu đài nguy nga tráng lệ rồi chú thích đấy là biệt thự của gia đình ông Thủ tướng. Nhiều người không khỏi sững sờ, bán tín, bán nghi. Mãi đến khi có người chỉ ra rằng hình ảnh đó đích thị một nghìn phần nghìn là lâu đài của Thủ tướng Paskitan, Benazir Bhutto, thì mọi người mới vỡ lẽ “hoá ra là như vậy”, ông Thủ tướng đã bị người ta gán ghép trắng trợn.
Còn nữa, vừa qua trong một hội nghị có một vị cao niên đã nói liều: Thủ tướng khi còn làm bí thư huyện uỷ Phú Quốc đã để xảy ra những vụ buôn lậu ở huyện, mà tỉnh không xử lý. Tôi tìm hiểu mới biết sự thật thì ông Thủ tướng không có làm bí thư Phú Quốc. Thời đó ông làm bí thư huyện uỷ Hà Tiên và trong huyện không xảy ra vụ buôn lậu nào. Vị cao niên này cũng nói vài việc nữa nhưng sự thật thì…chẳng có tí sự thật nào cả, hay đúng hơn đó là “sự thật” giống như lâu đài của bà Bhutto nói ở trên mà thôi.
Tôi là một trong số nhiều người chưa hài lòng với những gì mà ông Thủ tướng đã làm được ở cương vị lãnh đạo Chính phủ. Đất nước vẫn còn nhiều khó khăn, ổn định kinh tế chưa bền vững; nợ xấu chưa giải quyết được; hàng tồn kho còn nhiều, nhất là nhà đất; nạn tham nhũng vẫn còn gây nhức nhối lòng người… Những người ngay thẳng có thể và có quyền phê bình, góp ý ông, nhưng chẳng ai vì thế mà lại đi bịa đặt trắng trợn để bôi đen uy tín của ông. Những người đàng hoàng đã thẳng thắn chất vấn ông trước Quốc hội, trước thanh thiên bạch nhật để cả bàn dân, thiên hạ cùng quan tâm theo dõi. Còn ông thì đã chân thành nhận trách nhiệm, nhận hết yếu kém về mình và trình bày rõ ràng, thuyết phục về kế hoạch lãnh đạo Chính phủ đưa đất nước vượt qua thử thách khó khăn. Ông đã nói lên sự thật với tất cả lòng tự trọng và tinh thần trách nhiệm trước Đảng, trước dân và rồi ông, từng bước làm như đã hứa, làm thật. Tôi rất tâm đắc điều mà Đại biểu Quốc hội, Nhà Sử học Dương Trung Quốc nói đại ý đó chính là điều ta trân trọng một nhân cách, tôn trọng ông.
Trở lại với bài của nhà báo Ngọc Niên nói ở trên, đọc xong tôi bỗng không khỏi nhói lên cảm giác lo âu. Tôi không ngạc nhiên vì sao ông Thủ tướng có người chỉ trích. Thủ tướng ở quốc gia nào chả bị xăm soi, chả bị người ta xét nét về năng lực, về gia đình và tư cách. Chính khách thường phải đối diện với thực tế nghiệt ngã ấy. Nhưng tôi quá ngỡ ngàng là vì sao những chuyện bịa đặt trắng trợn về ông như vậy cứ lan truyền râm ran cho đến trước khi bài báo kia ra đời, chẳng ai chịu đi tìm sự thật. Hàng mấy trăm tờ báo chân chính, hàng ngàn Nhà báo chính danh của đất nước tốt đẹp này ở đâu, sao lại im lặng để cho nhân dân hoang mang, không biết đâu thực, đâu giả mà lần. Gơ ben, một trong những trùm phát xít đã ra ma từ lâu, nhưng cái thủ đoạn chiến tranh tâm lý: “Sự thật là điều dối trá được lặp đi lặp lại nhiều lần”, có vẻ như vẫn còn nguyên sự độc hại, như những loạt súng hoa cải chết người nấp trong bóng tối nã đạn tâm lý vào cuộc sống.
Tôi bỗng ớn da gà, ông Thủ tướng mà còn bị người ta nửa tin nửa ngờ, thậm chí chẳng ai lên tiếng nói lên sự thật bảo vệ ông trước những điều bịa đặt như thế, thì cái thiệt của cá nhân ông thật sự chưa đáng lo bằng cái thiệt của chính thể khi nguy cơ văn hoá bôi nhọ, văn hoá “gắp lửa bỏ bàn tay người khác” sẽ trở thành “chuyện thường ngày ở huyện”. Nếu bạn bị vu oan, bôi đen, tâm hồn bạn và người thân của bạn sẽ thế nào?
Có một nhà văn nước ngoài nào đó đã cảnh báo chúng ta rằng: Loài người hãy cảnh giác đối với thói vô cảm, thờ ơ trước cái xấu, cái ác. Gieo rắc những thông tin mù mờ, sai sự thật để thoả mãn những mục đích thấp hèn chính là cái xấu, cái ác, không thể nhân nhượng. Cái ác hôm nay đánh vào được một người, nó sẽ đánh vào được một tập thể, nếu không được ngăn chặn kịp thời, ngày mai nó sẽ làm cho cả xã hội hoang mang, mất lòng tin, rồi trở nên bấn loạn, rối ren. Và sự đổ vỡ bắt đầu từ đó.
Việt Hưng